Chương trước
Chương sau
Vương Gia Gia ghi tạc lời nói của Túc Bảo, kiên quyết không nhường nhịn, kiên trì yêu cầu Vương Nghị Quang phải góp 10 vạn, không thì sẽ không ký hợp đồng.

Hai chị em cứ vậy ra về trong không vui, từng người xị mặt trở về.

Về đến tầng dưới của tiểu khu, Vương Gia Gia đang cầm đồ ăn đụng phải một bé gái, cả người mặc màu

đen, xem chừng tầm sáu tuổi, cứ nhìn chằm chằm cô ấy.

Vương Gia Gia cảm thấy kỳ lạ bước qua, hỏi: “Cô bé, em quen chị à?”

Sau khi đến gần cô mới nhận ra cô bé còn đang cầm một cái la bàn.

Sắc mặt cô bé lạnh lão, có chút không phù hợp với lứa tuổi, cô bé nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không quen.”

'Vương Gia Gia nghi hoặc nhìn nhìn mấy cái rồi lắc. đầu rời đi.

Ngay sau khi cô vừa xoay người, trong tay bé gái đột nhiên bay ra một lá phù.

Lá phù vèo một tiếng bay ra dán vào lưng Vương Gia Gia, hiện lên chút ánh sáng mịt mờ rồi biến mất.

Cố Thịnh Tuyết lằng lặng nhìn Vương Gia Gia bước vào thang máy, sau đó mới cúi đầu nhìn la bàn trong tay.

“Một con ác quỷ." Cô bé lẩm bẩm: “Nó sẽ là của tôi.”

Sát khí của quỷ âm quá nặng, thực lực của cô bé vẫn chưa đủ, chỉ có thể chờ thêm chút nữa, ít nhất cũng phải cầm cự được qua đêm nay.

Nếu không vì vậy, mới nãy cô bé đã đi theo, cô ấy rồi. Gố Thịnh Tuyết nhấp môi, khuôn mặt tràn đầy lạnh lão, xoay ngoài rời đi.

Nghĩa trang thường.

Nhờ sự giàu có của nhà họ Tô, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, một gia tộc hoàn toàn mới đã được tạo nên.

Chủ nghĩa trang vẫn giữ kiến trúc với hình thức truyền thống.

Nhưng mỗi phần mộ của tổ tiên đều vô cùng mới mẻ.

Có kiểu dáng nơ con bướm màu hồng phấn, có hình dáng trái tim màu đỏ rực, còn có cả hình mây cát tường, rồng bay phượng múa...

Cái nào cũng hoa hoè loè loẹt và lập dị. Lão tổ tiên rất vui vẻ, Túc Bảo cũng rất vui vẻ. Nhìn ngắm mãi, nhiều kiểu dáng đẹp quái!

Tô Tử Du ngó trái ngó phải, cẩn thận tới gần Túc. Bảo, lặng lẽ hỏi: “Thế nào, lão tổ tiên có thích không?” 

Túc Bảo gật đầu, khẳng định: “Lão tổ tiên thích lắm đó! Không tin anh có thể hỏi ông ấy.”

Tô Tử Du đang muốn nói không cần đâu thì nghe. thấy một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Vấn Vấn, cháu đè lên chân ta rồi.”

Tô Tử Du ngay lập tức sởn da gà!

Lão tổ tiên "chậc" một tiếng: “Sao nào, đều là người trong nhà mà còn sợ nhau sao?”

Tô Tử Du: “Chào bà ngoại tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tiên.”

Lão tổ tiên vỗ vỗ lưng cậu ấy, thưởng thức phong cảnh trước mắt rồi mở miệng hỏi: “Đẹp nhỉ?”

Tô Tử Du: “Rất rất rất rất rất rất đẹp ạ."

Lão tổ tiên

Đứa nhỏ này sao thế, mấy năm trước tới viếng mồ mả có thấy thằng bé có tật nói lắp gì đâu!

Lão tổ tiên lắc đầu, nói thêm: “Đúng rồi, hay là chúng ta làm một cánh cửa lớn trước mộ địa đi! Trước cửa điêu khắc một đứa bé đang đi tiểu, có vẻ rất Tây!”


Tô Nhất Trần dường như nhìn ra băn khoăn của bé, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Đứa trẻ đi tiểu trước kia được. gọi bằng cái tên bé trai Brussels.”

Túc Bảo: “Bé trai này rất giỏi sao?”

Tô Tử Chiến nghiêm mặt, như Tô Nhất Trần phiên bản thu nhỏ vậy, cuối cùng cũng có cơ hội chen vào cuộc nói chuyện.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.