Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hác tiên sinh, viện trưởng Vu còn tưởng Túc Bảo đã mạo phạm tới ông ta.
Ông cụ chau mày nói: “Không biết phép tắc gì hết... Thầy cô của con không dạy con phải tôn trọng người đã mất ư?”
Vốn dĩ viện trưởng Vu muốn mắng phụ huynh không dạy dỗ Túc Bảo à, nhưng thấy Hác tiền sinh quen Mộc Quy Phàm nên ông cụ chỉ đành bấm bụng đổi lời giáo huấn.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm rét lạnh.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Mộc Quy Phàm còn chưa kịp nói gì thì Hác tiên sinh đã giơ tay tát viện trưởng Vu một cái: “Ông im miệng đi!”
Viện trưởng Vu bưng mặt, không kịp hoàn hồn— Ban nãy Hác tiên sinh vừa đánh ông cụ à? Không thể
nào, Hác tiên sinh nho nhã lễ độ dường ấy, tuyệt đối không thể ra tay đánh người được!
Chỉ thấy Hác tiên sinh nói: bệnh của ba chú phải nhờ con rồi
Tiểu thư Túc Bảo, vậy
Túc Bảo gật đầu, gương mặt nhỏ lộ vẻ nghiêm túc: “Yên tâm đi chú ~ Túc Bảo học châm cứu nửa năm rồi ạt"
Hác tiên sinh đích thân đưa ông cụ Hác và Túc Bảo tới phòng bệnh bên cạnh, hễ Túc Bảo nói cần gì là lập tức kêu người đi lấy.
Sau đó, ông ta lo lắng đứng ngoài phòng bệnh chờ Túc Bảo châm cứu.
Viện trưởng Vu: “222” Vẫn mù mờ quá đối...
Sao diễn tiến mọi chuyện lại đi theo chiêu hướng này nhỉ?
Chiều hướng này không đúng nha!
Trong phòng bệnh, Túc Bảo đặt những chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710385/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.