Chương trước
Chương sau
Viện trưởng Vu thao thao bất tuyệt một tràng, hoàn toàn tự tin răng Hác tiên sinh sẽ cân nhắc lại chuyện trị liệu ở viện dưỡng lão.

Chẳng ngờ lại thấy Hác tiên sinh nhìn đồng hồ, nói: “Một trăm phút... chỉ hơn một tiếng thôi mà, vừa hay tôi đang rảnh”.

Viện trưởng Vu: “..”

Hình như nấy giờ ông cụ nói chỉ như gió thổi bên tai ấy nhỉ?

Bài hùng biện ban nãy của ông cụ rất chuyên nghiệp đấy nha, về cơ bản mỗi lần ông cụ đọc xong đoạn giới thiệu tràng giang đại hải kia là không có người nhà bệnh nhân nào không bị thuyết phục!

Nhưng...

Hác tiên sinh không thèm nhìn ông cụ mà lại nhìn về phía Túc Bảo: “Nhưng con định làm như thế nào? Có nguy hiểm không?”

Hác tiên sinh nể mặt Mộc Quy Phàm nên mới nguyện ý để Túc Bảo thử một lần.

Ông ta thầm tính toán, nếu Túc Bảo chỉ tác động vào. những chỗ không quan trọng như vỗ lưng hay bóp chân thì cứ để mặc cô bé làm.

Còn nếu muốn dùng dao hay cho uống thuốc gì đó thì ông ta tuyệt đối không chấp nhận... 

Tuy kiêng dè Mộc Quy Phàm, nhưng Hác tiên sinh không làm nổi những chuyện dùng tính mạng của ba ruột mình đổi lấy vinh hoa phú quý.

Hác tiên sinh đang nghĩ vậy thì thấy Túc Bảo lấy một cái túi vải mềm từ trong cặp sách ra, sau đó mở túi vải, một bộ kim bạc xuất hiện trước mắt mọi người...

“Túc Bảo châm cứu cho ông cụ Hác ạ!” Túc Bảo siết một cây kim bạc, Hác tiên sinh như nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trên đầu kim bạc.

“Cái này... cái này không được...” Hác tiên sinh vội nói.

Viện trưởng Vu lại muốn bật cười. Hết lần này đến lần khác, mỗi khi ông cụ nhìn thấy hi vọng bị dập tắt thì Túc Bảo lại cho ông cụ thêm một tia hi vọng khác!

Viện trưởng Vu lạnh mặt, lắc đầu: “Trẻ con thì hiểu gì về châm cứu? Rõ là làm xăng làm bậy! Châm lung tung vào thì người chịu khổ chẳng phải ông cụ Hác ư?”

Thấy Hác tiên sinh kiên quyết không đồng ý cho Túc Bảo châm cứu, cuối cùng viện trưởng Vu cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này coi như ổn rồi đây.

“Hác tiên sinh, tốt nhất nên đưa ông cụ Hác về viện dưỡng lão càng sớm càng tốt! Chúng tôi sẽ có đội phục hồi chức năng chuyên nghiệp..."

Hác tiên sinh đứng dậy, trong mắt thoáng hiện sự nuối tiếc, ông ta nói với Túc Bảo: “Thật xin lỗi, cảm ơn con đã quan tâm.”

Còn vấn đề kiểm tra camera hay chân tướng sự thật gì đó chẳng quan trọng, dù sự thật thế nào thì ban nấy ông ta cũng đã nể mặt Mộc Quy Phàm một lần rồi.

Ông cụ Hác bỗng kêu a a trong cổ họng, đáy mắt ông cụ phảng phất sự lo lắng, ông cụ đã sống với bộ dạng sống không bằng chết như này rồi thì càng muốn để Túc Bảo thử một lần.

Dù sao thì... lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo mà!

Hác tiên sinh an ủi vỗ vai ông cụ Hác: “Ba ơi, ba đừng nóng ruột, Sâm Lâm là viện dưỡng lão phục hồi chức năng tốt nhất, nhất định sẽ khỏi bệnh."

Nghe xong lời của con trai mình, đáy mắt ông cụ Hác chất chứa nỗi tuyệt vọng.

Lòng viện trưởng Vu rạo rực như nở hoa, ông cụ vừa đứng dậy vừa gọi điện thoại: “Được, giờ tôi kêu người lên!”

Mộc Quy Phàm thờ ơ nói vậy chúc ông cụ Hác nhanh chóng bình phục.”

Không thử điều trị thì đành thôi vậy, đâu phải ai cũng có phúc được tiểu Túc Bảo ngoan nhà anh ra tay cứu giúp!

Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Chú Hác, bà cụ nói chú phải nghe lời.” 

Hác tiên sinh ngẩn người: “Bà cụ nào?” 'Túc Bảo: “Mẹ của chú đó!” Lần này, viện trưởng Vu cũng ngẩn người.

Con nhóc này, đến chuyện mẹ của Hác tiên sinh mất rồi mà nó cũng biết ư?

Đúng là chọc trúng chỗ hiểm!

Hác tiên sinh cười, vừa toan lên tiếng thì nghe Túc.

Cô bé con chống nạnh, mặt dài ra, duỗi một ngón tay chỉ trỏ: “Hác Cẩu Thặng [1] ! Con dám không nghe lời cô bé này thì có tin đêm nay con sẽ nằm mơ thấy mẹ không hả! Mau chóng để Túc Bảo châm cứu cho ba conl”

[1]: Tên gọi yêu mà ba mẹ gọi con nhỏ, mong con dễ nuôi, sau lớn có tiền đồ.

Mọi người: “” 


Cử chỉ và lời nói của Túc Bảo lúc này giống y hệt bà cụ Hác, vẻ mặt, ngữ khí và cách trừng mắt kia cũng không lệch đi đâu được...

Quan trọng nhất là, hiện giờ thân phận của Hác tiên sinh hiển hách nên rất ít người biết khi mới sinh ông ta, ông bà cụ Hác rất nghèo, gần như không có tiền nuôi sống con, hai ông bà cụ còn đặt cho Hác tiên sinh cái tên Cẩu Thặng để dễ nuôi.

Bây giờ, ngoài ông cụ Hác và bà cụ Hác ra, không một ai biết tên cún cơm của ông ta.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.