Chương 105: Đoạn tuyệt quan hệ
Bà cụ Mộc cười nói: “Ô, xem con kìa, sao lại nói chuyện như vậy, sao có thể nói là không có quan hệ gì chứ? Anh em họ cũng là anh em mà.”
Ông cụ Mộc: “Đúng, trong người chúng ta đều chảy dòng máu của nhà họ Mộc! Ôi, mấy người trẻ tuổi luôn thích nói đùa vậy đó!”
Mộc Quy Phàm khịt mũi: “Dòng máu nhà họ Mộc? Đáng tiếc các người không xứng…”
Đáy mắt anh rét lạnh, không có chút tình cảm gì.
“Ngày ấy ông nội tôi hi sinh, ba mẹ tôi đều bị sát hại, tôi vội về Nam Thành để tìm các người.”
“Ông bà đoán xem thế nào?”
Mộc Quy Phàm cười mỉa mai: “Các người sợ bị liên lụy, biết tôi vừa đến bến xe thì vội vàng tìm người đuổi tôi ra khỏi Nam Thành.”
“Ngày hôm sau, cả gia đình chuyển tới vùng ven biển.”
Anh muốn tìm cũng tìm chẳng thấy bọn họ!
Năm ấy anh mới 7 tuổi, hoảng loạn và hoang mang khi mất đi người thân, theo bản năng anh tìm đến sự bảo vệ từ những người thân khác.
Tiếc thay… chẳng có ai để dựa vào.
Vận may thăng trầm, ai có thể ngờ cậu bé 7 tuổi năm đó có thể sống sót?
Nghe người ba mới quen thản nhiên kể lại quá khứ, không hiểu tại sao, lòng Túc Bảo dần dâng lên nỗi u buồn.
Hóa ra, người ba cao hơn cả khung cửa này cũng từng như cô bé? Không có người thân , không có ba mẹ. Người khác cũng xem ba bé như sao chổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710192/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.