Phong Dạ Đình nhen nhóm từng ngọn lửa dục vọng nóng rực trên cơ thể của cô, từng chút từng chút một cho đến khi lớp phòng ngự cuối cùng của Trịnh Giai Yên cũng bị anh đánh bay. 
“Hức! Phong Dạ Đình…anh…anh đừng có mà quá đáng” 
Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ, toả ra thứ ánh sáng màu vàng lờ mờ ấm áp chiếu vào phòng ngủ, hắt lên gò má của thân hình xinh đẹp đang ở trên giường khiến khung cảnh trong phòng càng thêm mông lung, huyền ảo. 
Phong Dạ Đình mặc kệ cô khóc lóc cầu xin ở dưới thân vào giờ phút này anh thật sự không thể nhịn được nữa rồi cô quá mê người, làn da trắng như tuyết mềm mịn đôi mắt ươn ướt ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mái tóc dài được xoã bung ra trên gối. 
Giờ phút này đối với Phong Dạ Đình cô quả thật xinh đẹp diễm lệ, không chút khuyết điểm nào. Trịnh Giai Yên như một món bảo vật vô giá mà anh muốn nâng niu chiếm hữu làm của riêng mình. 
“Ngoan!” Phong Dạ Đình nhìn vào gương mặt ửng hồng cô âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng nói. 
Chỉ một chữ ngoan thôi mà khiến lý trí của Trịnh Giai Yên bị anh dẫn dắt trên chiếc giường king size màu đen này. 
Phong Dạ Đình thấy cô đã ngoan ngoãn không còn chống cự mình nữa, anh cúi người vùi mặt vào ngực cô hôn lên nụ hoa hồng đào đỏ sẫm nhỏ nhắn, tay còn lại cũng không yên phận mà nắn bóp bên còn lại. 
Trịnh Giai Yên bị khích thích cô giật mình khẽ kêu lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap/2923308/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.