Chương trước
Chương sau
Lệ Bạc Thâm mơ hồ nghe được bên trong truyền ra tiếng tin tức, biết người phụ nữ trước mặt cũng đã biết chuyện, hắn cau mày quan sát nét mặt của cô, nhưng không nhìn thấy chút gợn sóng nào cả.

Sau một lúc lâu, hắn mới trầm giọng mở miệng: “Tôi đến xem Tinh Tinh, con bé thế nào rồi?"

Giang Nguyễn Nguyễn nghiêng người tránh đường: “Nó ở trên lầu, đúng lúc tôi cũng có chuyện về Tinh Tỉnh muốn nói với anh."

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Giang Nguyễn Nguyễn bảo Lệ Bạc Thâm ngồi xuống ghế sa lon, cô thì tránh né mà ngồi vào chiếc ghế đơn một bên.

Thím Trương nhanh chóng rót trà cho hai người, thấy họ muốn nói chuyện riêng nên bà lập tức đi xuống.

"Chuyện gì?" Lệ Bạc Thâm nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ thì trong lòng hơi trâm xuống.

Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt nói: "Trước đó tôi hứa để Tinh Tinh ở lại nơi này là vì bệnh tình của con bé, hai ngày qua tình trạng của Tinh Tinh đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa gần đây còn từ từ học được nói chuyện, cũng coi như tiến bộ rất lớn so với trước kia, tôi nghĩ con bé đã không cần ở chỗ tôi nữa."

Ngụ ý là muốn Lệ Bạc Thâm mang Tiểu Tinh Tinh về. Nghe thế, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống: “Con bé ở bên cạnh cô có

tiến bộ lớn như vậy, nếu ở thêm một thời gian ngắn thì có lẽ sẽ hoàn toàn khôi phục, nếu không phiền toái...... - `

Giang Nguyễn Nguyễn không chút do dự mà cắt đứt lời nói của hắn: “Thật có lỗi, nói thế nào đi nữa thì Tinh Tinh cũng là con gái anh, tôi nghĩ nó ở bên cha mình sẽ khôi phục tốt hơn là ở bên một người xa lạ là tôi."

Lệ Bạc Thâm cau mày lại, nhìn ra sự kiên quyết của cô nên trầm giọng mà nói: "Vì sao đột nhiên nói như vậy? Trước đó không phải cô chăm sóc rất tốt sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thẳng vào tâm mắt của hắn, châm chọc nhếch môi lên: “Bởi vì tôi cảm thấy mình không có nghĩa vụ nuôi con gái cho người khác, trước đó lo lắng bệnh tình của Tiểu Tinh Tinh nên mới chăm sóc con bé lâu như vậy, tôi đã coi như hết lòng giúp đỡ, Lệ tổng cũng nên biết vừa phải, chúng ta không có quan hệ gì cả, không cần đẩy trách nhiệm chăm sóc con gái lên người Tôi.

Nói xong, cô lại đảo mắt qua TV còn đang chiếu tin tức rồi lạnh giọng bổ sung: “Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú dính líu quá nhiều với người có gia đình, tôi không muốn ngày nào đó tự nhiên bị người ta đánh ghen, nói tôi là tiểu tam."

Lệ Bạc Thâm nhìn thoáng qua tầm mắt của cô, cuối cùng cũng không thể nói ra lời phản bác.

Trước khi hắn giải quyết chuyện này thì không có tư cách phản bác.

Thấy hắn đã thầm chấp nhận tin tức kia, giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh lẽo: “Mặt khác, trong khoảng thời gian này tôi cũng bận làm việc đến sứt đầu mẻ trán, giúp anh chăm con làm áp lực của tôi càng lớn, tôi

không muốn miễn cưỡng chính mình, làm phiền Lệ tổng đừng làm tôi khó xử, mau đón con gái về đi."

So với lúc đó gây nên hiểu lầm không cần thiết, chẳng bằng hiện tại phủi sạch quan hệ với người đàn ông này.

Lệ Bạc Thâm cũng nghe ra ngụ ý của cô nên lập tức xụ mặt xuống: “Không phải cô nói đứa nhỏ là vô tội?"

Giang Nguyễn Nguyễn từ chối cho ý kiến: “Tôi sẽ không cản Triều Triều Mộ Mộ kết bạn với Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tỉnh muốn tới tìm tụi nó chơi thì tôi cũng không từ chối."

Chẳng qua cô sẽ cố hết sức tránh gặp mặt Lệ Bạc Thâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.