Chương trước
Chương sau
Trước mắt mọi người, Giang Nguyễn Nguyễn bị Lệ Bạc Thâm túm lấy cổ tay kéo đi, dáng vẻ đó có thể nói là ép buộc cô rời khỏi bữa tiệc.

Giang Nguyễn Nguyễn cố gắng vùng ra mấy lần nhưng bàn tay của người đàn ông nắm chặt rất chặt, cô hoàn toàn không có cơ hội thoát ra. Mãi cho đến khi cô bước ra khỏi biệt thự, sức mạnh trên cổ tay cô mới thoáng buông lỏng.

Giang Nguyễn Nguyễn nghiến răng nghiến lợi lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với hắn: "Cảm ơn lòng tốt của Lệ tổng nhưng mà tôi có thể tự mình trở về, không cần phiền Lệ tổng đích thân đưa tôi về, hơn nữa mẹ và vị hôn thê của anh vẫn còn ở bên trong mà, anh nên trở về với bọn họ!"

Nói xong, cô trực tiếp lách qua người đàn ông, đi về hướng cổng trang viên.

Vốn dĩ cô định tự mình trở về nhưng không ngờ lại xảy ra hành tình huống này, chuyện càng làm cô không ngờ hơn là Lệ Bạc Thâm lại làm ra chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn đã rối tung rối mù lên, lúc này cô chỉ muốn được yên tĩnh một lúc.

Tuy nhiên, vừa mới đi ngang người đàn ông thì cô tay của cô lại bị một bàn tay to lớn nắm lấy, đã vậy sức lực còn mạnh mẽ hơn trước.

Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên bị kéo dừng lại, cố đè nén đống hỗn độn trong lòng lại, cô gắng sức tỏ ra bình tĩnh nhất có thể để nhìn về phía người đàn ông: “Lệ tổng còn chuyện gì nữa sao?"

Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày, lúc hắn nhìn thẳng vào mắt cô chỉ thấy sự thờ ơ bất cần, lại nghĩ đến bộ dáng cô vui vẻ trò chuyện với Mặc Lâm Thâm vừa rồi, trong lòng hắn lập tức có một chút bất mãn: "Tôi nói này, tôi chỉ muốn đi gặp con gái mình, tiện đường thì cho cô quá giang về thôi. Nói thế nào thì tôi cũng muốn con gái mình có thể nghỉ ngơi sớm một chút, vì đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên xe với tôi đi."

"Tôi tự lái xe đến, hơn nữa ở nhà còn có thím Trương, Lệ tổng có thể về đó trước.” Giang Nguyễn Nguyễn kiên trì phản bác.

Thấy cô liên tục từ chối mình như vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm trâm xuống, trong mắt thoáng hiện lên tức gi u tôi không nhầm, vừa rồi cô đã uống rượu rồi, như thế mà cô còn muốn tự lái xe về?"

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, cũng không đáp lời ngay.

Có điều, trước khi cô kịp phản ứng thì người đàn ông kia đã chụp lấy cổ tay cô dẫn ra xe.

Giang Nguyễn Nguyễn không thể vùng ra, mà lý do Lệ Bạc Thâm vừa đưa ra cũng làm cô không thể phản bác được nữa.

Huống hồ hắn chỉ muốn đi gặp Tiểu Tlnh Tỉnh chứ không phải đặc biệt đưa cô về, nếu cô cứ từ chối mãi chắc khác nào tự mình đa tình.

Quả thật vừa rồi cô cũng có uống vài ly... Thấy hai người đi tới, Lộ Khiêm đã mở cửa xe sẵn, chỉ chờ bọn họ lên xe. Giang Nguyễn Nguyễn vẫn có chút không tình nguyện.

"Không phải vừa rồi cô vội về lắm sao? Hay là cô không muốn ở lại buổi tiệc nên tìm đại một cái cớ?"

Nghe vậy, cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng phải lên xe. Người đàn ông theo chân Giang Nguyễn Nguyễn bước lên xe, ngồi sát bên

cạnh cô, còn cô thì yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ giữ khoảng cách với hắn, vẻ mặt không mấy dễ chịu.

Trên đường trở về cả hai người đều không nói lời nào. Lộ Khiêm ngồi phía trước cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, im lặng lái xe.

Trong xe nhất thời lâm vào yên lặng.


Nói xong cô lại thờ ơ thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không có ý định trò chuyện tiếp.

Trên xe lại một lần nữa lâm vào yên lặng.

Mà lúc này áp suất thấp xung quanh cơ thể Lệ Bạc Thâm gần như đã hóa thành thực chất.

Lọ Khiêm ở phía trước chỉ ước gì mình không còn tồn tại ở đây nữa, thậm chỉ đến cả hô hấp cũng cố sức thả nhẹ nhất có thể vì sợ thu hút sự chú ý của hai người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.