Nghe thấy mẹ đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn của Lệ Bạc Thâm với Phó Vi Trữ, Tân Vũ Trì lại nhìn sang Giang Nguyễn Nguyễn đang im lặng đứng bên cạnh.
Lông mi và ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn hơi rũ xuống khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc, có điều độ cong của khóe môi vẫn nhẹ nhàng câu lên như cũ.
Anh ta nhất thời không đoán được Giang Nguyễn Nguyễn đang nghĩ gì.
Tân Vũ Phỉ ở bên cạnh luôn tập trung nhìn vào Giang Nguyễn Nguyễn cho nên cô ta không hề bỏ lỡ những dao động trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn khi mẹ Tần nhắc đến chuyện kết hôn của Lệ Bạc Thâm.
Nhìn thấy mớ cảm xúc thăng trầm của Giang Nguyễn Nguyễn, Tân Vũ Phỉ càng ngày càng hăng hái, lặp lại lời nói của mẹ: "Đúng đó, rõ ràng anh Thâm và chị Vi Trữ là một cặp trời sinh, mặc dù họ chưa tổ chức tiệc cưới, nhưng mấy năm qua có ai không nghĩ hai người là một gia đình chứ?”
Nói xong, cô ta lại kiêu ngạo liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.
Tống Viện đã có kế hoạch từ trước, vừa nghe bọn họ nhắc tới chuyện này, bà ta liền mỉm cười đáp: "Quả thật chuyện này đã kéo dài quá lâu rồi, gần đây hai nhà chúng tôi cũng dự định sẽ công bố tin hôn ước của bọn nhỏ lên báo đó, mấy ngày.
tới chúng tôi sẽ ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng."
'Tần Vũ Phỉ còn muốn châm dầu vào lửa nhưng đột nhiên có một giọng nói sắc bén trầm ấm, mạnh mẽ xen vào.
"Ông nội Tần, hôm nay là tiệc sinh nhật của ông, con nghĩ ông không nên nói gì về con đâu."
Nghe vậy ông cụ Tân hơi sững sờ một lát, sau đó quét mắt nhìn Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ, ông nghĩ có lẽ hai thanh niên này đang ngượng ngùng cho nên đã mỉm cười gật đầu, chuyển đề tài nói chuyện sang một vấn đề khác.
Thật khó để nói về chuyện của hậu bối.
Giang Nguyễn Nguyễn không bị nhắc đến nữa, cảm thấy nhịp tim của mình cuối cùng cũng chậm lại, sau đó cô còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là chủ đề tiếp theo không liên quan gì đến cô, làm cô trông vô cùng lạc lống.
Nghe được một hồi, Giang Nguyễn Nguyễn có chút không kiên nhẫn, muốn tìm một chỗ để trốn.
“Ông cụ Tần, tôi hơi mệt một chút, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi nghỉ ngơi một lát nhé."
Lợi dụng khoảng trống giữa cuộc trò chuyện của bọn họ, Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng xen vào.
Cô vừa dứt lời, ông cụ Tần đã lo lắng nhìn sang: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Nguyễn Nguyễn cười ngượng ngùng: "Không có gì, chỉ là tôi đi giày cao gót đã lâu, chân mỏi rồi, muốn ngồi một lát."
Thấy cô không khỏe, ông cụ cũng không cứng rắn giữ cô lại nữa, gật đầu cho cô rời đi..
Giang Nguyễn Nguyễn lịch sự chào hỏi mọi người sau đó mới xoay người đi đến góc tường.
Lúc quay người đi, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang dõi theo mình.
Cơ thể Giang Nguyễn Nguyễn vô thức căng thẳng, tăng nhanh tốc độ bước đi.
"Ông nội Tân, con đi trước."
Lệ Bạc Thâm nhìn người phụ nữ đã ngồi xuống ghế sofa trong góc, xung quanh còn có rất nhiều ánh mắt không ngừng bắn tới, ánh mắt của hắn lập tức tối xuống.
Ông già Tần bối rối: "Con vội vàng như vậy làm gì?”
Với thân phận của nhà họ Lệ, cho dù những người hôm nay đến tham dự đại thọ cũng là người của những gia tộc có tiếng nhưng rõ ràng bọn họ mới là người phải đến chào hỏi Lệ Bạc Thâm, không có lý do gì để Lệ Bạc Thâm chủ động chào hỏi người khác hết.
Cho nên, hôm nay Lệ Bạc Thâm chỉ cần đứng yên ở chỗ này.
Lệ Bạc Thâm nhíu mày, nhất thời không tìm được lý do.
Phó Vi Trữ lập tức hiểu ý nói: "Em cũng có quen mấy trưởng lão đó, em cũng muốn chào hỏi họ!"
Nói xong cô ta lại mỉm cười, đuổi kịp tốc độ của Lệ Bạc Thâm.
Lệ Bạc Thâm nhíu mày nhưng không có lý do gì đuổi cô ta đi, cho nên chỉ có thể đồng ý để cô ta đi theo mình.
Trong mắt người ngoài, hai người bọn họ hệt như một đôi vợ chồng trẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]