Giang Nguyễn Nguyễn lịch sự chào hỏi xong thì không nói gì nữa, ông cụ Tân cũng không nói, cô không thể rời đi, cho nên chỉ có thể yên lặng đứng đó lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tống Viện thu hồi ánh mắt khỏi người Giang Nguyễn Nguyễn, ân cần nhìn về phía ông cụ Tân: "Sức khỏe của bác chuyển biến tốt quả thật là chuyện may mắn của nhà họ Tân mà."
Ông cụ Tần mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, nói: "Cũng nhờ có bác sĩ Giang, nếu không có cô ấy, e là bây giờ tôi vẫn còn nằm liệt trên giường đó!"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức dồn lên người Giang Nguyễn Nguyễn.
Trình Tâm Ngữ cũng nói thêm vào: "Bác sĩ Giang đúng là ân nhân của nhà họ Tần chúng tôi."
Ngắn ngủi hai câu nói, Giang Nguyễn Nguyễn đã bị đẩy đến trước mặt nhóm người Tống Viện.
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu một chút, sau đó lạnh nhạt cong môi: "Cũng không phải ân nhân gì, đây là chuyện một bác sĩ như tôi nên làm, tôi cũng rất vui khi có thể chữa khỏi cho ông cụ."
Thấy cô khiêm tốn như vậy, ông cụ Tân càng ngày càng khâm phục cô.
Nhìn thấy thái độ của ông cụ đối với Giang Nguyễn Nguyễn, ánh mắt Tống Viện hơi lạnh xuống nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, bà ta cố ý nói bóng gió: "Đúng là không nhìn ra nha, bác sĩ này tuổi còn trẻ như vậy mà cũng có vài phần năng lực, toàn bộ bác sĩ nổi tiếng chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680748/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.