Giang Nguyễn Nguyễn cũng đoán được suy nghĩ của người đàn ông kia, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
Nhưng khi nhìn thấy đứa bé lấy giấy bút từ trong túi ra, một chút chờ mong đó lập tức tan thành mây khói, có điều cô không trực tiếp thể hiện ra mặt, cô nói: "Anh đừng sốt ruột, hiện tại tình hình của Tiểu Tinh Tinh chỉ mới cải thiện một chút thôi, vẫn chưa ổn định, có lẽ vì quá hưng phấn nên con bé mới chịu mở miệng nói vài câu, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi."
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu.
Quả thật đúng như lời Giang Nguyễn Nguyễn nói, con bé có thể mở miệng nói là chuyện tốt rồi, hắn cũng không cần nóng vội làm gì, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Tiểu Tinh Tinh cắm cúi vừa suy nghĩ vừa viết một lúc mới trả lời hết mấy câu hỏi của bọn họ.
Lệ Bạc Thâm và Mộ Mộ cũng lên tiếng đáp lại vài câu.
Chương trình biểu diễn cá heo trắng đã kết thúc nhưng ba đứa nhỏ vẫn chưa thỏa mãn.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm nên dứt khoát đưa bọn họ nhỏ đi chơi mấy trò khác.
Lệ Bạc Thâm cũng không nói mục đích mình tới mà chỉ im lặng đi theo phía sau bọn họ, theo đuôi bọn họ đi gần hết công viên nước.
Trong khoảng thời gian này, ba đứa nhỏ không ngừng kéo Giang Nguyễn Nguyễn chạy lung tung, dường như đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của bốn người bọn họ, Lệ Bạc Thâm bất giác cảm thấy bị xa lánh.
Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ của cô phớt lờ hắn thì thôi đi, đến cả con gái của hắn cũng phớt lờ sự tồn tại của hắn...
Lộ Khiêm nhận được mệnh lệnh không được quấy rầy bọn họ nên chỉ có thể đi theo cách đó không xa.
Nhiều lần nhìn thấy ông chủ bị bỏ lại, sau đó lại cô đơn đi theo sát bốn người kia làm anh ta không khỏi cảm thấy chua xót cho ông chủ nhà mình.
Trước giờ ông chủ nhà mình chưa từng gặp phải chuyện ủy khuất như vậy, phóng mắt nhìn toàn bộ Hải Thành này, có người nào từng nghe danh nhà họ Lệ dám phớt lờ Lệ Bạc Thâm chứ?
Có lẽ bốn người kia chính là bốn người đầu tiên dám làm ra loại chuyện này.
Lệ Bạc Thâm mơ hồ có thể cảm giác được người thật sự xa lánh mình chính là hai tên nhóc kia, có lẽ là, do chủ đề trò chuyện trong bữa ăn hôm trước đã làm hai đứa nhỏ không vui.
Chẳng qua là hắn không ngờ tới bây giờ, hai đứa nhóc này vẫn chưa nguôi giận.
Nghĩ đến nguyên nhân, cuối cùng Lệ Bạc Thâm cũng không nói được gì khác, ngoài im lặng đi theo bọn họ.
Chạng vạng tối, khi công viên nước sắp sửa đóng cửa, ba đứa nhỏ cũng đã thấm mệt, cả ba đã chơi gần hết tất cả các hoạt động mà trẻ em có thể chơi trong công viên nước này.
Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ bọn họ có thể chơi nhiều như vậy, năng lượng gần như cạn kiệt, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đã mệt mỏi cô mới dám thở ra một hơi, sau đó đưa bọn họ trở về.
Lệ Bạc Thâm vẫn đi theo bọn họ.
Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn cũng không quan tâm lắm, cô nghĩ người này chỉ đến chơi với Tiểu Tinh Tinh một lúc sẽ tự động đi về.
Thẳng đến chỗ bãi đỗ xe dưới lòng đất cô mới nhận ra người đàn ông kia vẫn đang đi theo bọn họ, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Lệ tổng, còn chuyện gì nữa sao? Nếu không có gì thì tôi đưa bọn nhỏ về trước nhé."
Nghe vậy, ba đứa nhỏ cũng tò mò nhìn chằm chằm hắn.
Lệ Bạc Thâm gật đầu: "Chờ một chút đã, trên xe tôi còn có đồ muốn đưa cho Tiểu Tinh Tinh."
"Đây là cái gì?" Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày.
Bên trong là mấy con robot phiên bản giới hạn cùng với mấy mẫu mô hình xe đua và người máy vô cùng tinh xảo, trông giá trị không nhỏ chút nào.
Bởi vì Triều Triều và Mộ Mộ thích những thứ này nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng có tìm hiểu về chúng, vừa nhìn thấy cô đã nhận ra.
Sau khi thấy bên trong là gì, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy nghi hoặc, mấy món này, có nhìn thế nào cũng không hợp với Tiểu Tinh Tinh, ngược lại lại là thứ mà hai đứa nhỏ nhà mình thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]