Lệ Bạc Thâm chỉ nghĩ Giang Nguyễn Nguyễn vì bọn nhỏ không vui nên mới tức giận, xuất phát từ áy náy nên hắn đã mở miệng đồng ý: “Trước đây tôi không biết, nhưng giờ biết rồi. Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt bọn trẻ nữa."
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn ba đứa nhỏ đang im lặng chơi Lego, sau đó nghĩ đến việc Lệ Bạc Thâm nhắc đến chuyện cha của bọn nhóc mà cô không hề hay biết, trong lòng bắt đầu 0tràn ngập hoảng sợ, cô cảm thấy không còn gì để nói với Lệ Bạc Thân nữa nên trực tiếp ra lệnh tiễn khách: "Thời gian đã không còn sớm nữa, hay là Lệ tổng nên về trước đi, hôm nay làm phiền anh giúp tôi đón bọn trẻ rồi."
Lệ Bạc Thâm do dự một lúc, sau đó gật đầu rồi quay người rời đi.
Trên đường trở về, lòng hắn cứ có cảm giác như bị nghẹn cái gì đó nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Về đến nhà, Lệ Bạc Thâm bực bội cởi cà vạt ngồi trên sô pha một lúc lâu, nhưng trong lòng vẫn không thể thả lỏng được.
Một lúc sau, hắn đã đứng dậy đi đến tủ rượu lấy ra chai rượu sau đó đứng bên cạnh cửa sổ tự rót cho mình một ly.
Sau khi uống hai ly rượu, trong đầu hắn dần đần hiện lên khung cảnh bàn ăn tối nay.
Hai đứa nhỏ vừa ủy khuất vừa bực tức hỏi hắn, vì cái gì không thích bọn chúng.
Nghĩ đến vẻ mặt và giọng điệu của hai đứa nhỏ, Lệ Bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680737/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.