Mộ Mộ ở bên cạnh định nói gì đó nhưng nghe anh trai nói vậy cũng không lên tiếng nữa.
Xém chút nữa cậu quên cha là người xấu, cậu không nên để ý đến ông ấy nữa!
Thấy hai đứa nhỏ có vẻ không vui, đôi mày của Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại, tự biết mình đã hỏi một câu không đúng nên hẳn đã nói xin lỗi: "Xin lỗi, chú không cố ý nhäc đến chuyện buồn của các con."
Nói xong hắn lại không biết an ủi gì thêm, há miệng một lúc vẫn nói không nên lời.
Triều Triều cúi đầu xuống, giả vờ chăm chú ăn uống: "Không sao, dù sao bọn con cũng quen rồi."
Bầu không khí trên bàn nhất thời có chút ngột ngạt.
Sau khi im lặng ăn một hồi, Mộ Mộ không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn Lệ Bạc Thâm, đôi mắt đỏ hoe: "Chú, chú có thích trẻ con không?”
Nhìn thấy dáng vẻ cậu bé khiến Lệ Bạc Thâm không khỏi sững sờ.
Mộ Mộ nghĩ thầm: "Hắn là thích nhỉ? Mình thấy ông ấy đối xử với em gái rất tốt, vì vậy chắc là ông không ghét trẻ con đâu ha? Nhưng mà, vậy thì tại sao ông ấy lại không thích chúng ta?”
Cậu bé vừa nói vừa nhìn Lệ Bạc Thâm với ánh mắt đáng thương.
Rõ ràng cha không có ghét trẻ con, vậy tại sao cha lại không cần bọn chúng?
Cậu thật sự rất muốn hỏi rõ ràng.
Triều Triều vừa nghe thấy lời nói của em trai, trong lòng cũng có chút cảm động, cậu cũng biết em trai đang muốn hỏi cái gì, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680736/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.