Giang Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cô vẫn còn nhớ rõ sáu năm trước, Lệ Bạc Thâm đã thề rằng hăn sẽ không cưới ai khác ngoài Phó Vi Trữ, thậm chí còn đối xử lạnh lùng với cô bởi vì cô đã chiếm lấy vị trí của Phó Vi Trữ.
Đã trôi qua sáu năm nhưng người đàn ông này vẫn đem mình và Phó Vi Trữ phân biệt rõ ràng như vậy.
Không biết sau khi Phó Vi Trữ nghe hẳn nói như vậy, sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Tuy nhiên, cho dù sự thật là như vậy thì hiệu trưởng quả thực đã nhận được chỉ thị của Phó Vi Trữ, và cô cũng đã quyết tâm vạch ra ranh giới rõ ràng với Lệ Bạc Thâm.
Chuyện như thế này xảy ra lần đầu thì sẽ xảy ra lần thứ hai, cô không muốn hai đứa nhỏ nhà mình phải sống dưới họng súng của người khác.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi lại suy nghĩ của mình, cũng không muốn tranh cãi với hẳn về vấn đề này nữa, bình tĩnh nói: "Tôi đã nghe xong lời giải thích của anh, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Nói xong, cô liền xoay người muốn rời đi.
Cô thực sự không muốn ở lại cái nơi địa ngục này nữa, hiện tại lý trí của cô đã trở lại, có lẽ rất nhanh cô sẽ tìm đến lối ra, sau đó tìm chỗ nào ngồi đợi Tịch Mộ Vi cùng với hai đứa nhỏ.
Vừa quay người lại, lại bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Giang Nguyễn Nguyễn dừng bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680708/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.