Chương trước
Chương sau
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự rất sợ hãi, thân thể vô thức run lên, theo bản năng chui thẳng vào trong vòng tay của hẳn.

Cảm nhận được sự run rẩy của cô, Lệ Bạc Thâm vô cùng đau lòng, nhăn mày nói: "Tại sao cô sợ hãi mấy thứ đó như vậy mà còn muốn vào?”

Nghe thấy giọng nói bên tai, Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời không kịp phản ứng.

Lệ Bạc Thâm bất lực thở dài: "Tôi sẽ đưa cô ra ngoài."

Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy giọng nói bên tai cô rất quen thuộc, mùi hương lưu lại quanh người khiến trái tim cô càng chìm xuống.

Không, làm sao hẳn có thể ở đây...

Giang Nguyễn Nguyễn nghi ngờ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt ngầm quan tâm của người đàn ông.

Bốn mắt đối diện, thân thể Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cứng đờ, sau khi phản ứng lại, sự hoảng loạn trên mặt đã không còn nữa, cô vô cảm thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.

Lệ Bạc Thâm cảm nhận được sự kháng cự của cô, cảm xúc đau xót trong lòng từ từ phai nhạt, tùy ý để cô rút lui khỏi vòng tay của mình.

"Sao anh lại ở đây?" Giang Nguyễn Nguyễn cảnh giác nhìn người trước mặt.

Lệ Bạc Thâm điều chỉnh tâm trạng, thờ ơ nói: "Tới tìm cô." Nghe vậy, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khế cau lại: "Tôi nghĩ lời nói của tôi đã đủ rõ ràng rồi, Lệ Tổng còn tốn công tới tìm tôi, hẳn là có việc gì đó cần tôi đúng chứ?"

Buổi sáng, sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, cô đã chặn tất cả thông tin liên lạc của Lệ Bạc Thâm.

Để tìm được cô, chắc chăn Lệ Bạc Thâm đã lãng phí rất nhiều công sức.

Ngoại trừ việc có chuyện cần cô giúp đỡ, Giang Nguyễn Nguyễn không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác.

Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi tối sầm lại, vốn dĩ hắn cũng muốn định nói thẳng lý do nhưng câu hỏi của Giang Nguyễn Nguyễn cứ như cái gai đâm thủng trái tim hắn.

Nếu hắn thẳng thừng nói là hắn cần sự giúp đỡ của cô, không biết người phụ nữ này sẽ mỉa mai hắn đến mức nào. nữa.


Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày: "Trước giờ tôi không hề làm việc gì thẹn với lương tâm, không có lí do gì làm tôi không. dám thừa nhận. Tôi không làm chuyện đó đồng thời cũng không đổ lỗi cho ai cả. Tôi thừa nhận là lúc mới biết Triều Triều và Mộ Mộ sẽ học cùng với Tiểu Tinh Tinh, tôi có bảo hiệu trưởng để đuổi học chúng, nhưng mà ngày hôm Tiểu Tinh Tinh cũng đã làm ầm ï vì chuyện này rồi, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa. Coi như là vì nể mặt con gái tôi, tôi không thể nào đuổi học Triều Triều và Mộ Mộ một lần nào nữa. Hôm đó Phó Vi Trữ đưa Tiểu Tinh Tinh đi học, vô tình nhìn thấy hai đứa con nhà cô nên mới tự ý yêu cầu hiệu trưởng làm vậy, sau khi cô tìm đến, tôi mới phát hiện ra chuyện."

Nói đến cùng hắn vẫn khẳng định đây là ý của Phó Vi Trữ.

Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy mỉa mai: "Vậy thì ý của anh và ý của cô ta có gì khác nhau? Lúc đầu do anh đưa ra yêu cầu này trước, Phó Vi Trữ là bạn đời của anh cũng đưa ra yêu cầu tương tự với hiệu trưởng, anh nghĩ hiệu trưởng sẽ không nể mặt anh sao? Nói như vậy thì suy cho cùng chuyện này vẫn là do anh!"

Lệ Bạc Thâm nghe thấy người phụ nữ này lại cột hắn và Phó Vi Trữ lại với nhau, trong lòng hẳn chợt có chút cáu kỉnh: "Gô ta là cô ta, tôi là tôi tại sao phải gộp lại như vậy" Tôi không có lý do gì để ra tay với Triều Triều và Mộ Mộ, tối hôm qua tôi đã cảnh cáo hiệu trưởng, bây giờ Triều Triều và Mộ Mộ có thể trở về bất cứ lúc nào."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.