Giang Nguyễn Nguyên hơi giật mình. Một lát sau, cô hơi lo lắng nhìn Lệ Bạc Thâm.
Lần trước khỉ Tiểu Tỉnh Tinh đi lạc, cô không thừa nhận nhưng vẫn không thể nào giấu được người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự nói: “Có lẽ là…Là vì trước kia tôi từng giúp cô bé. Lần trước cô bé đi lạc, tôi đã tìm thấy.”
Tần Vũ Trì không ngờ lại có chuyện này. Anh ta nhìn Tiểu Tỉnh Tỉnh rồi lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn và nói: “Hai người thật là có duyên.”
Có duyên sao?
Giang Nguyễn Nguyên nghĩ tới thân phận của Tiểu Tinh Tinh, cô nhếch môi cười với vẻ tự giễu. Sau đó lại ngước mắt lên với vẻ bình tĩnh: “Có lẽ vậy.”
Tần Vũ Trì không nhận thấy cô có gì kỳ lạ, anh ta đứng dậy dề nghị: “Chờ ông nội tôi phải mất một tiếng nữa, chúng ta uống nước đợi ở dưới lầu nhé. Bác sĩ Giang, cô vất vả rồi.”
Thấy anh ta đổi chủ đề, không hiểu sao Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn
nhiều, lập tức đồng ý.
Lệ Bạc Thâm đi ra từ phía sau giường bệnh, dùng hành động đáp lại. Khi hắn đang định bế Tiểu Tỉnh Tinh, hắn phát hiện ra cô bé không có ý định tìm mình.
Sau khi Tiểu Tinh Tỉnh đưa khăn tay cho Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé vẫn luôn ở bên cạnh. Nghe thấy cô định đi xuống lầu, cô bé liền đưa tay ra để nắm lấy tay của dì xỉnh đẹp.
Lần trước khỉ gặp nhau, dì xỉnh đẹp đã nắm tay cô bé như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680628/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.