Chương trước
Chương sau
Giang Nguyễn Nguyên hơi giật mình. Một lát sau, cô hơi lo lắng nhìn Lệ Bạc Thâm.

Lần trước khỉ Tiểu Tỉnh Tinh đi lạc, cô không thừa nhận nhưng vẫn không thể nào giấu được người đàn ông này.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự nói: “Có lẽ là…Là vì trước kia tôi từng giúp cô bé. Lần trước cô bé đi lạc, tôi đã tìm thấy.”

Tần Vũ Trì không ngờ lại có chuyện này. Anh ta nhìn Tiểu Tỉnh Tỉnh rồi lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn và nói: “Hai người thật là có duyên.”

Có duyên sao?

Giang Nguyễn Nguyên nghĩ tới thân phận của Tiểu Tinh Tinh, cô nhếch môi cười với vẻ tự giễu. Sau đó lại ngước mắt lên với vẻ bình tĩnh: “Có lẽ vậy.”

Tần Vũ Trì không nhận thấy cô có gì kỳ lạ, anh ta đứng dậy dề nghị: “Chờ ông nội tôi phải mất một tiếng nữa, chúng ta uống nước đợi ở dưới lầu nhé. Bác sĩ Giang, cô vất vả rồi.”

Thấy anh ta đổi chủ đề, không hiểu sao Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn

nhiều, lập tức đồng ý.

Lệ Bạc Thâm đi ra từ phía sau giường bệnh, dùng hành động đáp lại. Khi hắn đang định bế Tiểu Tỉnh Tinh, hắn phát hiện ra cô bé không có ý định tìm mình.

Sau khi Tiểu Tinh Tỉnh đưa khăn tay cho Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé vẫn luôn ở bên cạnh. Nghe thấy cô định đi xuống lầu, cô bé liền đưa tay ra để nắm lấy tay của dì xỉnh đẹp.

Lần trước khỉ gặp nhau, dì xỉnh đẹp đã nắm tay cô bé như thế này.

Ngay khỉ bàn tay nhỏ bé của cô bé sắp chạm đến tay của Giang Nguyễn Nguyên, đột nhiên có tiếng điện thoại di động vang lên.

Giang Nguyễn Nguyễn xoay người lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Dường như đầu ngón tay của cô sắp chạm vào tay của Tiểu Tinh Tinh nhưng lại trượt qua nhau.

Khó khăn lắm Tiểu Tỉnh Tinh mới lấy hết can đảm đưa tay ra nhưng lại bị trượt mất. Cô bé hơi chớp mắt, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Cô bé cụp mắt xuống chơi đùa với những ngón tay.

Khi thấy bàn tay của hai người lướt qua nhau, ánh mắt của Lệ Bạc Thâm tối sầm lại.

Giang Nguyễn Nguyễn cầm điện thoại lên,

nhìn thấy tên người gọi, là Tịch Mộ Vỉ.

Tối nay vì cuộc hẹn đến nhà họ Tân nên cô đã gửi hai đứa nhỏ cho cô bạn thân.

Nhìn thấy cuộc gọi của cô, Giang Nguyễn Nguyễn tưởng hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì nên vội nghe máy.

Khi vuốt màn hình điện thoại, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào loa ngoài.

Giang Nguyễn Nguyên không để ý, vội alo một tiếng.

Giây tiếp theo, hai giọng nói nhẹ nhàng dễ thương vang lên: “Mẹ ơi, khi nào mẹ về ạ?”

Giang Nguyễn Nguyễn giật mình, cô vội bịt loa lại, đồng thời tắt loa ngoài.

Giọng nói của hai đứa nhỏ biến mất.

Mặc dù vậy nhưng tỉm của Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đập mạnh, toàn thân bất an. Cô vô thức liếc nhìn sang Lệ Bạc Thâm đang đứng một bên.

Phản ứng đầu tiên của cô là sợ Lệ Bạc Thâm biết được sự tồn tại của hai đứa nhỏ.

Sắc mặt của Lệ Bạc Thâm đen như đít nồi, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Hắn nghe rõ giọng nói ở đầu bên kia của

điện thoại.

Là một cậu nhóc gọi Giang Nguyễn Nguyễn là mẹ.

Người phụ nữ này kết hôn rồi?


Trong lòng Giang Nguyên Nguyễn có chút mơ hồ, tùy tiện gật đầu.

Thấy vậy, Tân Vũ Trì cười: “Còn có cả con rồi, thật sự không nhìn ra.”

Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Xỉn lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Nói xong, cô không nhìn mặt Lệ Bạc Thâm nữa. Cô rời khỏi phòng mà không hề quay đầu lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.