Trước khi Giang Nguyễn Nguyên kịp phản ứng thì cô đã bị người nào đó đỡ eo, nhờ vậy mà cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Khi cô ngước mắt lên lập tức chạm phải một đôi mắt sâu hút đen thẳm.
Hai bên cứ nhìn nhau như thế làm thân thể Giang Nguyễn Nguyên khẽ cứng đờ lại, sau đó cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác rồi ngồi xuống giường.
Lệ Bạc Thâm cũng chỉ vô thức đỡ lấy cô, thế nhưng khỉ nhìn thấy cô tránh hắn như tránh thú dữ thì ánh mắt hắn lại trầm xuống, bàn tay to đang đặt trên eo cô cũng rụt về.
“Cô còn dám khẳng định mình đã nghiên cứu rất nhiều bệnh nan y, đây là thành quả nghiên cứu của cô sao? Tôi thấy mâỳ tấm chứng nhận của cô rõ là thứ bỏ tiền ra mua!”
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự khác thường giữa hai người bọn họ, lúc này cô ta vẫn còn tức giận quay sang nói với Tân Vũ Trì: “Anh, em thấy rõ ràng cô ta là kẻ lừa đảo! Anh mau đuổi cô ta đi đi!”
Nghe vậy, Giang Nguyên Nguyễn lập tức hoàn hồn về, không chút khách sáo mà đáp trả
cô ta: “Chẳng trách sao ông cụ Tần lại ra nông nỗi này, hóa ra là luôn có người cố ý ngăn cản việc trị liệu cho ông cụ. Nếu Tần tiểu thư đã kiên trì với quyết định này thì cứ làm vậy đỉ, cứ coi như là hôm nay tôi chưa từng tới đây vậy.”
Nói xong, cô dứt khoát đứng dậy bỏ từng cây ngân châm vào túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680625/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.