Trước khi Giang Nguyễn Nguyên kịp phản ứng thì cô đã bị người nào đó đỡ eo, nhờ vậy mà cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Khi cô ngước mắt lên lập tức chạm phải một đôi mắt sâu hút đen thẳm.
Hai bên cứ nhìn nhau như thế làm thân thể Giang Nguyễn Nguyên khẽ cứng đờ lại, sau đó cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác rồi ngồi xuống giường.
Lệ Bạc Thâm cũng chỉ vô thức đỡ lấy cô, thế nhưng khỉ nhìn thấy cô tránh hắn như tránh thú dữ thì ánh mắt hắn lại trầm xuống, bàn tay to đang đặt trên eo cô cũng rụt về.
“Cô còn dám khẳng định mình đã nghiên cứu rất nhiều bệnh nan y, đây là thành quả nghiên cứu của cô sao? Tôi thấy mâỳ tấm chứng nhận của cô rõ là thứ bỏ tiền ra mua!”
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự khác thường giữa hai người bọn họ, lúc này cô ta vẫn còn tức giận quay sang nói với Tân Vũ Trì: “Anh, em thấy rõ ràng cô ta là kẻ lừa đảo! Anh mau đuổi cô ta đi đi!”
Nghe vậy, Giang Nguyên Nguyễn lập tức hoàn hồn về, không chút khách sáo mà đáp trả
cô ta: “Chẳng trách sao ông cụ Tần lại ra nông nỗi này, hóa ra là luôn có người cố ý ngăn cản việc trị liệu cho ông cụ. Nếu Tần tiểu thư đã kiên trì với quyết định này thì cứ làm vậy đỉ, cứ coi như là hôm nay tôi chưa từng tới đây vậy.”
Nói xong, cô dứt khoát đứng dậy bỏ từng cây ngân châm vào túi đựng
Vừa rồi thái độ của cô còn rất kiên trì với việc xem bệnh cho ông cụ, không ai ngờ được bây giờ cô lại đi dứt khoát từ bỏ như vậy.
Tần Vũ Trì sững sờ vài giây rồi mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Bác sĩ Giang, thật sự rất xin lỗi cô, không giấu gì cô nhà chúng tôi là gia tộc y học cho nên chúng tôi cũng biết một ít về phương pháp châm cứu. Sở dĩ em gái tôi tức giận như vậy có lẽ là vì em ấy thấy huyệt đạo nơi cô châm vào có hơi nguy hiểm, em ấy nói vậy cũng vì lo lắng cho ông nội mà thôi. Mong cô đừng trách em ây.”
Giang Nguyễn Nguyễn tiếp tục thu dọn đồ đạc không thèm ngang đầu lên: “Tôi không muốn tiếp tục ở đây để người ngu dốt khỉnh bỉ mình. Hôm nay tôi đến đây mang theo thành ý chữa bệnh cho ông cụ, nếu như Tân tiểu thư đã không tin tưởng tôi thì thôi đi!”
Lời vừa rơi xuống, Giang Nguyễn Nguyễn
trực tiếp cất hộp thuốc đi, xoay người đi về phía cửa.
Tần Vũ Trì lo lắng, nhẹ nhàng đặt ông cụ nằm xuống nghỉ ngơi rồi đứng dậy đuổi theo: “Bác sĩ Giang, có gì chúng ta có thể từ từ nói, quả thật em gái tôi nói chuyện quá đáng thật, tôi sẽ bắt em ấy đích thân xin lỗi cô, xỉn cô hãy tiếp tục chữa trị cho ông nội tôi.”
“Không cần, tôi không đỡ nổi lời xin lỗi của Tần tiểu thư.” Giọng điệu của Giang Nguyên Nguyễn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh giường bệnh, lông mày nhíu lại, nặng nề nhìn bóng lưng của Giang Nguyễn Nguyễn.
Hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ đó đang thực sự tức giận.
ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn ra dì xinh đẹp đang không vui, ánh mắt cô bé toát ra vài phần lo lắng.
Cô bé còn chưa kịp chào hỏi dì xỉnh đẹp nữa, ai ngờ dì xinh đẹp lại bị chọc tức bỏ đi rồi…
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh tự nhiên cảm thấy tức giận, đôi chân nhỏ nhắn lê bước tới trước mặt Tần Vũ Phỉ, cô bé cầm cuốn sổ của mình hầm hừ viết vài chữ trên lên đó, kế tiếp lại
giơ tới trước mặt Tân Vũ Phỉ.
Mọi người cũng chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của cô bé, ánh mắt bị những dòng chữ trên cuốn sổ của cô bé thu hút.
“Xin lỗi!”
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to tròn nhìn Tần Vũ Phỉ
Lông mày Giang Nguyên Nguyễn khẽ cau lại, cô quay đầu lại với vẻ không hài lòng.
Kết quả là, khuôn mặt tuấn tú vô cảm của Lệ Bạc Thâm hiện ra trước mắt cô.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy ngạc nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]