Nghe thế, mọi người đều hơi ngạc nhiên. Bọn họ thấy rất nhiều danh y thử trị bệnh cho ông cụ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người muốn cởi áo ông.
Tần Vũ Trì là người phản ứng đầu tiên, cẩn thận hỏi một câu: “Cái này, nhất định phải làm vậy sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nổi mà nhìn anh ta một cái: “Tôi phải trị liệu cho ông cụ, quần áo rất vướng bận, các người ai đến giúp một tay? Làm phiền nhanh lên.”
Trong nhất thời, trong phòng bao gồm đội chữa bệnh trước đó đều quay mặt nhìn nhau.
Đây là liệu pháp gì mà nhất định phải cởi áo người bệnh.
Tần Vũ Trì chần chờ hồi lâu, sau đó cắn răng một cái sải bước đi qua.
Thấy anh mình thỏa hiệp, Tân Vũ Phỉ sốt ruột: “Phương thức trị liệu của cô là gì? Tại sao…
Vừa nói được nửa câu, cô ta lại nhìn thấy Giang Nguyên Nguyễn mở cái thùng y dược mang theo bên người ra, lấy một cái hộp cổ xưa làm bằng gỗ từ trong đó, bên trong có một thứ
nhìn tương tự như cuộn da dê.
Sau khi mở ra, bên trong có đặt mấy trăm cây kim bạc lớn nhỏ khác nhau, chỉnh chỉnh tề tề.
Tần Vũ Phỉ bị thứ trước mắt làm kinh hãi, câu nói kế tiếp cũng bị nghẹn ngược vào trong.
Giang Nguyên Nguyên tập trung lấy những cây kim cần dùng ra rồi lấy cồn khử khuẩn, lời nói của Tân Vũ Phỉ chỉ chui từ bên tai này qua tai kia của cô, căn bản không lưu lại trong đầu, chớp mắt đã bị quên hết.
Trước mặt cô, Tần Vũ Trì đang cố hết sức kéo nửa người ông cụ lên tựa vào mình, một tay ổn định thân thể ông, tay còn lại cởi áo ông một cách khó khăn.
Hiện tại ông cụ không có chút ý thức nào cả, lại càng không thể phối hợp. Cứ như vậy, công việc của Tân Vũ Trì càng thêm phí sức.
Lệ Bạc Thâm yên lặng nhìn một loạt động tác của Giang Nguyễn Nguyễn bên giường bệnh, sắc mặt dần dần thâm trầm.
Thấy Tần Vũ Trì chật vật như vậy, hắn để Tiều Tỉnh Tỉnh xuống đất, căn dặn một câu: “Ba đí giúp chú Vũ Trì, con phải ngoan, không được chạy loạn.”
Tiểu Tỉnh Tinh ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn chằm chằm ba mình đi qua đám người rồi đứng lại bên giường bệnh, không nói một lời bắt đầu giúp chú Vũ Trì cởi áo cho cụ Tần.
“Cảm ơn anh Thâm.” Tân Vũ Trì cảm kích nhìn hắn.
Lệ Bạc Thâm trầm mặc gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng phát giác Lệ Bạc Thâm xuất hiện bên giường bệnh, đôi mắt cô dao động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tập trung vào kim châm trong tay.
Rất nhanh, quần áo của ông cụ đều được cởi bỏ, thân thể chỉ có da bọc xương lộ ra trước mắt mọi người.
Giang Nguyễn Nguyễn sớm đã đoán được, cô trầm giọng dặn hai người: “Đỡ lây, tôi bắt đầu châm.”
Tần Vũ Trì nghiêm túc khẽ gật đầu.
Giang Nguyên Nguyên liếc nhìn Lệ Bạc Thâm, thấy hắn không có phản ứng cũng không lên tiếng, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu châm cứu cho ông cụ.
Tần Vũ Phỉ nghiêm mặt, đáy mắt hiện ra tia bối rối và tức giận: “Cô không biết thì đừng châm bậy! Giờ cô đang làm gì? Muốn hại chết ông nội tôi sao!”
Nói xong, cô ta hung tợn đẩy Giang Nguyên Nguyễn một cái.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy lời chất vấn của cô ta, nhưng cô đang suy tư vị trí châm thứ hai nên không quan tấm đến.
Nhưng không ngờ Tần Vũ Phỉ lại đột nhiên xông đến, Giang Nguyễn Nguyễn không kịp phản ứng, bị cô ta đẩy một cái, cả người mất trọng tâm ngã qua bên cạnh, cuối cùng đâm thẳng vào ngực Lệ Bạc Thâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]