c"Tiểu thư, đây là súp hạt sen, người tranh thủ lúc còn nóng mà ăn một chút đi!" Lan nhi cẩn thân bưng bát súp qua trước mặt tôi, ánh mắt không che giấu được nỗi buồn, nhưng trên mặt lại vờ như tươi cười. Từ hôm bọn họ biết tin, một nỗi buồn giống nhau lan tỏa khắp Lãnh Thu Cung.
Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu ban thưởng rất nhiều, nhưng chưa từng đến. Dù cho tôi có đi thỉnh an, cũng cố gắng biểu hiện giống như mọi khi. Nhưng khi bọn họ nhìn tôi, trong mắt họ chỉ có bất lực và khổ sở, tôi còn nhìn thấy rõ ràng, mặc dù họ không nhắc tới, tôi sao có thể chủ động nói ra chứ, chỉ là vờ như cười đùa vui vẻ...
Qua vài ngày đau khổ, tôi cuối cùng cũng nhìn ra được. Hoàng thượng ngày nào cũng ở cùng tôi, chọc tôi vui, tôi lẽ ra nên cảm thấy hạnh phúc mới phải. Bản thân đã từng chết qua một lần, sao có thể không hảo hảo nắm bắt hạnh phúc cuối cùng này....
Đón lấy bát súp từ tay Lan nhi, tôi cười nhẹ "Lan nhi cùng ăn với ta đi!"
"Tiểu thư, người ăn đi, người ăn đi!" Trong giọng nói, khóe mắt có chút nước dâng lên. Nha đầu này, luôn đi theo tôi, không dời không bỏ. Sau khi tôi đi rồi, có lẽ nên sắp xếp tốt cho cô ấy, ngày khác nhất định sẽ nói việc này với Hoàng thượng...
Phượng Cung
Phượng Dương dậm chân đi qua đi lại, trong mồm lẩm bẩm
"Sao có thể, sao có thể chứ, cha ta sao lại để cho nàng ta trở về cung, lẽ nào ông... sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563440/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.