"Cái gì? Rút cuộc có chuyện gì?" Thụy kinh sợ.
"Hoàng thượng, nương nương... nương nương..."
"Có việc gì cứ nói, đừng ở đó mà ngập ngừng"
Một âm thanh thình thịch, ông ấy kinh sợ quỳ xuống đất. Tôi thấy mặt Thụy biến thành màu đen rồi lại nhìn qua Ngự y, không nhịn được mà lo lắng trong lòng, nhưng, tôi không muốn người khác vì tôi mà...
"Ngự y, xin cứ nói thật!" Tôi nhẹ nhàng mở lời, một tay nắm chặt lấy tay Thụy.
"Nương nương,... việc này... việc này...Nương nương đã có tin vui rồi!"
"Đây không phải việc tốt sao?" Hoàng thượng nghe ông ấy nói vậy, mặt đầy bất mãn, có tin vui sao lại như vậy chứ.
"Hoàng thượng thứ tội, mạch của nương nương thập phần loạn, nếu như, nếu như....vi thần đoán không sai, nương nương đã trúng phải độc..." Giọng nói ngập ngập ngừng ngừng, làm cho không khí trong Lãnh Thu Cung chốc lát hạ xuống vô số độ, như thế mùa giá lạnh đang đến...
"Ngự y, rút cuộc là có chuyện gì?" Chớp mắt, ngự y trong Lãnh Thu cung đang quỳ dưới đất, từng người từng người sắc mặt nặng nề, kinh sợ nhìn xuống đất.
"Hoàng thượng, đừng trách tội bọn họ, không cần biết là thật hay giả, đều không được trách bọn họ!" Tôi nén lại đau khổ trong lòng, an ủi hắn, có lẽ, đây chính là kết cục tốt hơn đi.
"Nguyệt nhi, nàng vào trong đi, nơi này để trẫm xử lý!" Thụy lấy lại bình tĩnh, ôn nhu quay sang tôi nói.
Tôi lắc đầu "Hoàng thượng, Nguyệt nhi hi vọng được biết, dù sao đi nữa, đây là sinh mạng của Nguyệt nhi!"
"Đỗ ngự y, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563439/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.