Chương trước
Chương sau
"Nô tài tiểu Thuận tử tham kiến nương nương"
"Bình thân" một thân bạch y kèm theo chiếc mạng che mặt màu trắng đứng đó nhưng lại không có nha hoàn đi theo.
"Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng sai nô tài tới đón nương nương hồi cung" Tiểu Thuận tử cung kính nói. Bây giờ trong triều ai mà không biết vị nương nương bị phong là Lãnh Phi này lại là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất. Còn thêm việc Lãnh Phi đích thân xin đi Lợi Châu giải quyết lụt lội cho nên các đại thần trong cung đối với nàng đều rất mực kính phục.
"Vất vả cho công công rồi" Lãnh Phi không hề nói nhiều, sợ đa ngôn sẽ tất thất, mắt chuyển qua nhìn Lãnh Phong một cái, Lãnh Phong hiểu ý bèn thay nàng nói
"Nương nương đã đồng ý trở về, chỉ là Lợi Châu đây vẫn còn một số chưa hoàn tất, xin công công chờ nương nương cáo biệt lão bách tính rồi sẽ cùng về với công công. Không biết có được không?"
"Đây là tự nhiên thôi, vất vả tướng quân rồi"
"Các vị huynh đệ và bách tính, Hoàng thượng có chỉ, xét thấy vấn đề sức khỏe của nương nương, nên hôm nay quyết định đưa nương nương hồi cung, không ở đây cùng với các vị nữa. Mong các vị lượng thứ!" Lãnh Phong thay đổi vẻ nghiêm khắc thường ngày, cười nói với những người đứng phía ngoài. Kỳ thực từ khi tiểu Thuận tử đến nơi này mọi người đều biết đến tin Lãnh Phi sắp đi, cho nên đã tập trung lại đây cũng là vì muốn nhìn mặt nương nương lần cuối.
Thời gian này tiếp xúc với Lãnh Tâm Nguyệt, Lãnh Phong đã thay đổi rất nhiều. Không còn là một khuôn mặt lạnh lùng nữa, thay vào đó đối xử với thuộc hạ và đám dân kia cũng giống Lãnh Phi rất mực hiền hòa.
Những người nghe thấy tin này đều không có gì quá kinh ngạc, bọn họ cũng hiểu Lãnh Phi không thể ở suốt đây được, đặc biệt sau khi Lãnh Phi bị hành thích, càng làm cho mọi người lo lắng.
"Thảo dân cung tiễn nương nương! Mong nương nương thượng lộ bình an!" Lý Nhị đã quỳ hắn xuống, hơn nữa cùng với Lý Nhị mọi người cũng lần lượt quỳ xuống cả.
"Đa tạ Lãnh Phi nương nương! Lãnh Phi nương nương nhất lộ bảo trọng!"
Hoàn toàn không phải khế ước chỉ là sau khi bọn họ nghe thấy tin tức đã hạ quyết tâm, so với việc để nương nương ở lại đây khổ sở, vất vả, chi bằng hồi kinh. Càng huống hồ, lũ lụt ở đây đã xử lý gần xong rồi, chỉ là vẫn chưa xây dựng lại nhà cửa mới mà thôi. Cho nên mọi người mới định sau khi xử lý xong lũ lụt mới cảm tạ Lãnh Phi.
"Cung tiễn nương nương!" Năm ngàn binh sĩ của Lãnh Phong đồng loạt quỳ xuống. So với đám dân kia thì ngăn nắp chỉnh tề hơn nhiều.
Lãnh Phi không hề mở lời, chỉ phất phất tay, dưới sự giúp đỡ của tiểu Thuận tử mà bước lên xe ngựa.
"Lãnh Tịch, ngươi phái người trên đường bảo vệ nương nương!" Lãnh Phong giao phó.
"Vâng, tướng quân!"
Xe ngựa chầm chậm đi nhưng theo sau lại có vô số người. Không có ai nói gì, cũng không có ai làm gì, chỉ là bọn họ tự nguyện tiễn Lãnh Phi một đoạn đường, xem ra, sau này rất khó gặp lại..
Còn tri phủ Lợi Châu cờ trống rầm rộ cung tiễn Lãnh Phi, nghĩ lại lúc hắn đắc tội với Lãnh Phi trong lòng tự nhiên mà sợ hãi, bây giờ Lãnh Phi chuẩn bị rời đi, hắn trở nên vui vẻ, hơn nữa lại còn thể hiện được sự tận trung với nước.
Không biết đã qua bao lâu, cũng đã ra khỏi thành Lợi Châu, nhưng đám người tiễn đằng sau vẫn không hề dừng bước, Lãnh Phi chỉ có thể dừng xe ngựa, phái người ra khuyên bọn họ bọn họ mới quay về thành.
Nhìn đám người quay trở về đó, tên hắc y đang nấp bên vệ đường âm thầm thở nhẹ một hơi. Nhìn năm,sáu người đi theo bảo vệ Lãnh Phi không nhịn được mà nhếch mép cười... Lần này, tuyệt đối không được thất bại....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.