Bởi vì nàng, kẻ căn bản không thích ở trong cung là ta mới không chịu được mà phải lưu lại trong cung, mới mong muốn gặp được nàng. Nhưng ta không thể trực tiếp đi tìm nàng, không thể....
Không nhận ra bản thân đã đi đến nơi yên tĩnh quen thuộc, thật không ngờ, rút cuộc lại gặp nàng ở đây...
Đôi chân trần đang múa tung bọt trong làn nước, nàng có vẻ như đang vui...Xem ra, nàng thật sự rất thích nơi thanh vắng, tự nhiên này...
Tiếng hát du dương dìu dặt thấp thoáng, nhưng, xa như này ta nghe không được rõ, chỉ có mấy câu cuối cùng:
"
Thiếp bay bay, chàng bay bay
Con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại
Khi mộng tỉnh rồi, ngày lại đến
Sao lại phải phiêu diêu
A... yêu thêm một giây hận càng không ít
Thừa nhận là dày vò
Nếu không tính toán gì thì hãy đốt cháy mình đi
Bài hát nghe từ miệng nàng ta không có một chút gì hoài nghi, có chăng chỉ là khâm phục. Tấm lòng nàng, thật khác, tình cảm của nàng lại càng là một thứ tình cảm sâu đậm.
"Bài hát hay" Bất tri bất giác lên tiếng.
Không ngờ làm nàng kinh ngạc, vốn dĩ đang xoay vòng, đột nhiên ngã xuống phía hồ. Ta chân trái hơi đạp xuống đất, không chút do dự đỡ lấy nàng, tuyệt nhìn thấy nụ cười như hoa của nàng.
Nhìn thấy nàng thi lễ, có vẻ xấu hổ khi thấy ta.
"Đa tạ ơn cứu mạng"
Ta đang bận đỡ nàng dậy "Nương nương hà tất phải đa lễ"
"Thật không ngờ, ta và nàng lại gặp nhau như thế này, đáng tiếc..." Câu sau không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563401/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.