“Như thế nào hoàng tẩu, không tin ta? Hay là?” Nhìn thấy tôi không trả lời tiếp, chỉ bất đắc dĩ cười cười, hắn lên tiếng hỏi 
“Không phải, chỉ là không biết nên nói như thế nào thôi” tôi lại thở dài một hơi 
“Cuộc sống trong cung, tuy là vô ưu vô sầu, nhưng mà, dù sao vẫn có cảm giácthiếu phần tự do, thiếu phần tự tại, càng thiếu phần mong muốn được làmtheo ý mình…” 
“Bất kể ai đang làm gì đó, đều có ngườinhìn chằm chằm, có người dõi theo, ai được sủng ái, thì có người đố kỵ,ai không được sủng, cũng sẽ có người soi mói, rốt cuộc như thế nào thìđược xem là tốt, như thế nào thì được xem là không tốt…” 
“Có lẽ, cứ thuận theo câu nói kia, chẳng phải bản thân mới là tốt nhất sao! Người ở trong cung thì lại muốn đi ra ngoài, còn người ở ngoài cung lại muốn tiến vào…” 
“Hoàng tẩu nói quả thật sâu sắc, trongcung vô số chuyện, làm sao có thể đánh giá được đúng sai, có lẽ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất kì lỗi lầm nào, chỉ có quyền lực với thếlực…” Nhìn thấy nụ cười hắn thật chua chát “Chẳng phải bản thân mới làtốt nhất sao, câu nói này thật hay…” 
….. 
Trong chốc lát vậy mà lại đều không nói gì, từng người chìm vào khoảng khôngtrầm lặng của riêng mình, chẳng phải bản thân mới là tốt nhất sao… 
Mưu cầu, rốt cuộc là cái gì… 
….. 
“Không biết hoàng tẩu vừa mới ca bài gì vậy? Có thể hay không cho phép ta nghe lại lần nữa?” Không biết qua bao lâu, một thanh âm yếu ớt truyền vàotrong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563368/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.