Đúng vậy, hà tất lại phải so đo, chỉ cần vui vẻ thoải mái để yêu một lần …
Đang chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình, bỗng nghe thấy thanh âm của một nam tử vang lên bên tai, nhưng không phải là của Thụy
“Bài hát thật hay…”
Quay lại nhìn, quả nhiên là hắn, Tuyên Dương vương gia, tôi liền có chútcăng thẳng, nhưng lại quên mất đáy hồ trơn bóng, tôi không cẩn thận, téxuống…
Không ngờ lại được một người ôm vào trong lòng ấm áp …
Thật xấu hổ từ trong lòng hắn đứng dậy, tôi bước ra và chào hỏi:
“Đa tạ Tuyên Dương vương gia”
“Hoàng tẩu cần gì phải đa lễ” nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên một tia cô đơn,nhưng ngay sau đó biến mất, trầm ngâm trong chốc lát, chỉ nghe thấy hắnnói
“Không nghĩ tới gặp hoàng tẩu vậy mà lại như thế, chỉ là, đáng tiếc…” Hắn thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa…
“Đáng tiếc cái gì? Lần trước còn chưa có tạ ơn qua vương gia, lần này, lạikhiến cho vương gia chê cười” nhìn hắn bất đắc dĩ, tôi không biết nỗibuồn phiền của hắn từ đâu mà đến…
Nhớ lại Yên nhi đã từng nói, đây là Thất ca của nàng, ngoài hắn và Hoàng thượng còn có Yên nhiđều là con do thái hậu sinh ra, cho nên vô cùng thân thiết, và TuyênDương vương gia này, còn khá vui vẻ thong dong, rất ít khi trông coi cai quản công việc nội bộ của triều đình, cho nên bất kể là Hoàng thượnghay là các vị đại thần khác, cũng hết sức đối đãi, nhưng, nếu như hắnnổi giận lên thì cũng sẽ khiến người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563367/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.