"Nguyệt nhi, mau nằm xuống, thân thể nàng còn chưa khỏe hẳn " sao lại ôn nhu đến vậy
"Hoàng thượng?"
"Mau, lại không nghe lời nữa rồi?"
Không có cách nào, tôi chỉ đành nằm xuống
"Lan nhi, đem thuốc đưa cho trẫm" tôi nhìn người cầm chén thuốc, chẳng lẽ là muốn đút thuốc cho tôi?
"Lui xuống hết đi "
Cái gì? Người?
Nhìn người đem muỗng thuốc thổi nguội, rồi đưa đến miệng tôi "Nguyệt nhi, mau uống thuốc "
Vừa ngửi thấy mùi thuốc tôi liền nhanh chóng lắc đầu. Mặc dù tôi học trungy, nhất nhất định tôi có thể uống trung dược, tôi trời sinh đã rất sợđắng...
"Làm sao vậy? Nguyệt nhi thông minh mà, không uống thuốc làm sao có thể khỏe lại được đây?" người xem tôi là con nít hay sao
"Thiếp không uống, thiếp sợ đắng..." tôi rụt rè nói ra nguyên nhân
"Thật không nghĩ tới, nàng như vậy mà lại sợ đắng?" vừa nói người vừa cười lớn
"Sợ đắng thì đã sao, có cái gì buồn cười" không nhịn được tôi tức giận
"Thật sự sợ đắng sao?"
"Đúng, thiếp không uống có được hay không?"
Tôi nhìn thấy trong nháy mắt trên mặt người có chút thay đổi, nhăn mặtnhíu mày, rồi sau đó đột nhiên cầm chén thuốc uống "Hoàng thượng?Người...."
Cũng không nghĩ đến người lại kéo lấy người tôi, mạnh mẽ đem thuốc trong miệng truyền hết vào miệng tôi, không còncách nào tôi đành phải nuốt xuống, thật là đắng mà..
"Trẫm cũng đã uống cùng nàng, không cho phép nàng nhổ ra " nhìn thấy tôi đang muốn nôn, người vội nói thêm "Người đâu mau đem đồ ngọt đến cho nươngnương "
Trời ạ, đầu tôi có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563348/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.