"Hoàng tẩu, thấy trong người thế nào?"
"Ta không có việc gì, chỉ sợ là đã trúng độc rồi. Yên nhi, muội dìu ta đi đến nơi đôngngười nhanh lên một chút!" tôi cúi đầu nói nhỏ, nhưng tôi không cần tậnlực bây giờ tôi cũng đã yếu đến nói không nên lời.
"Được, muội dìu người đi!" vừa nói chuyện Yên nhi vừa đỡ tôi ra cửa lớn
Nhưng mà mới vừa đi được nữa đường, tôi đã tràn đầy uể oải ngồi phịch xuốngmặt đất, chẳng lẽ đêm nay tôi bắt buộc phải ở lại đây...
"Hoàng tẩu, hoàng tẩu, người sao rồi?" Yên nhi vội vàng hỏi, đột nhiên có tiếng xé gió "Có người!"
Muội ấy sợ hãi hô to "Người đâu!" nhưng mà Yên nhi đã quên mất, nơi này làLãnh thu cung, người ở đây không nhiều. Hơn nữa, hoàng thượng cũng không có phái người đến bảo vệ. Mà thị vệ trong cung, lúc này hẳn là vừa đúng lúc đang đổi gác. Nghĩ vậy, tôi ngược lại có cảm giác kẻ kia đến đâyđể giết tôi càng cao...
"Yên nhi, chúng ta đi nhanh lên,nơi này không an toàn!" tôi dùng hết sứccố gắng đứng lên để bước đi. Lấy trâm cài tóc trên đầu xuống, mạnh bạo đâm một vết vào đùi mình, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cho bản thân.
"Hoàng tẩu, sao người lại… "
"Không sao! Yên nhi, chúng ta mau đi đến nơi đông người nhanh lên!"
Thật không nghĩ tới, ngay lúc chúng tôi vừa bước ra khỏi Lãnh thu cung, trong nháy mắt một cơn gió lạnh đã lao đến …
"Yên nhi, cẩn thận!" tôi biết mục đích của hắn là tôi. Tôi dùng hết toàn lực vội vàng đẩy Yên nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563346/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.