“Nguyệt nhi không biết người là Thái hoàng thái hậu nên mới có lời mạophạm, mong Thái hoàng thái hậu tha thứ” cúi người quỳ xuống, tôi sao cóthể không suy nghĩ trước sau để gây ra tai họa như bây giờ ….
Tôi vừa quỳ vừa thầm thì cầu xin, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì …
“Thái hoàng thái hậu, nương nương của nô tỳ vừa đến hoàng cung, chưa từng gặp qua thánh nhan của người, xin người niệm tình bỏ qua cho.” Bên tai vang lên tiếng nói của Tử nhi, trong hoàng cung này ngoài Lan nhi ra nàng là người tôi tín nhiệm nhất…
“Ha ha….” tôi nghe được tiếng cười truyền ra từ miệng của bà lão ấy.
“Mau đứng lên đi, ai gia không trách các ngươi đâu, đứng lên hết đi “
“Tạ ơn Thái hoàng thái hậu”
“Ngươi vừa mới nói nàng là nương ngương của ngươi? Vậy là người ở cung nào? Sao ta không biết?”
“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, khi Thái hoàng thái hậu đi cầu phúc, Hoàngthượng khâm điểm Băng phi nương nương vào cung, ở tại Lãnh thu cung” Tửnhi cúi người trả lời
“Lãnh thu cung? Sao ai gia chưa từng nghe qua?”
“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, nơi đó trước đây là Loan phượng cung, Hoàng thượng vừa đổi tên thành Lãnh thu cung”
“Vậy sao? Ta mới vừa nghe ngươi tự xưng là Nguyệt nhi? Vậy ngươi chính làthiên kim của Lãnh đại tướng quân có đúng không?” Thái hoàng thái hậuquay qua tôi hỏi
“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, đúng là dân nữ” vừa ngẩng đầu, tôi đã thấy vẻ mặt hiền từ của bà ấy nhìn tôi
“Xem ra khoảng thời gian ai gia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563325/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.