Thẩm Hạo liếc mắt sang một bên, hiếm khi không thèm nhìn nàng. Dịchhai tay, vuốt vuốt ngọc ban chỉ trên tay, không để ý đáp: “Nàng cảm thấy có thì có, cảm thấy không có vậy sẽ không có.”
Thanh âm của hắn rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như là nước phá băng đầu xuân, lạnh mà sáng, nghe không ra tình tiết phức tạp gì. HòaSinh ngẩng mặt, khép môi dưới, rụt cổ một cái.
Ven đường trồng đầy cây liễu, cây liễu cong cong rủ lá xuống, màuxanh biếc của tinh thần phấn chấn bừng bừng, bị gió thổi qua, rì ràorung động. Một gốc rồi một gốc, âm thanh lá cây dao động từng tiếng nốitiếp từng tiếng, quấy nhiễu phiền muộn trong lòng người.
Nếu như ngữ khí hắn bình thường chút ít, hắn coi như là nhận biết, hết lần này tới lần khác thanh âm hắn rất lạnh, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán. Hắn nếu là trào phúng, nàng liền thuận thế nhận lỗi, nhậnthức là bản thân tự mình đa tình; nếu không phải, chuyện liền khó làm.
Hắn từ Vọng Kinh đến, toàn thân khí thế nhìn giống như là người có vài phần quyền thế, mấy ngày nay tiếp xúc, càng cảm thấy hắn âm tình bấtđịnh, cũng không phải là người hòa khí. Nàng tự nhận không đức vô năng,chỗ tốt duy nhất chính là không bắt bẻ dễ dàng thỏa mãn, nếu nói hắnquý mến, chỉ sợ sẽ bị hù chết.
Chuyện là nàng tự bới móc ra, tự nhiên phải do nàng chu toàn. Tronglòng diễn thử một lần, giọng điệu giả vờ nói giỡn, nhảy ra hai bước dậmchân, lòng bàn tay đặt ở phần bụng, trước ngửa ra sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/183628/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.