Thư phòng, Vệ Hữu Quang và Thẩm Hạo trò chuyện với nhau thật vui.Trước khi kKinh thương, ông cũng đã đọc qua sách thánh hiền, cộng thêmkinh nghiệm mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đàm phán khắp trời biển khôngphải nói chơi. Khiến ông kinh ngạc là học thức kinh luân của quý nhânchẳng những tốt hơn tất cả mọi người, hơn nữa hắn đối với thế sự trướcmắt giải thích độc đáo, quả thực khiến cho người ta bội phục.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Vệ Hữu Quang có ý định mời ngủ lại, không ngoài sở liệu, Thẩm Hạo một tiếng cự tuyệt.
Vệ Hữu Quang không có ép, giống như quý nhân đối với đồ uống trà cũngmuôn phần bắt bẻ như vậy, đối với chỗ ngủ lại khẳng định càng thêm chọnlựa.
“Trò chuyện lâu như vậy, ở hoài trong phòng buồn bực lắm, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi.”
Dứt lời, mang theo Thẩm Hạo đi ra vườn.
Hiện tại đúng là mặt trời chiều ngã về tây, gió nhẹ nhàng thổi quangọn cây, lá cây xanh biếc lã chã tuôn rơi. Hòa Sinh hóng mát dưới tàngcây, Vệ Lâm ở trên ghế gỗ nhỏ kế bên chuẩn bị nhuộm màu cho dây thừng.
Vệ Lâm nói thầm: “Ngươi không làm lạc tử* sao, gần đây lưu hành kiểudáng mới, ta nhớ được ngươi có kiện váy màu vàng nhạt, thêm dải lụa màuxanh đậm thắt vào, khẳng định đẹp mắt.”
Hòa Sinh khoát tay, hôm nay bởi vì Thẩm Hạo đến mà tâm phiền cả buổitrưa, thật vất vả gió thổi mát mới sảng khoái được tí, cũng không muốnlàm đồ vứt đi này.
”Tay ta vụng về, đan xấu lắm, hãy để Thúy Ngọc đến làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/183619/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.