Ở Vệ gia hơn nửa tháng, Hòa Sinh gần như hoàn toàn thích ứng với thóiquen làm việc và nghỉ ngơi của Vệ gia. Trước kia nàng còn lo lắng khônghoà hợp được với Vệ Hỉ Lý Thanh, nhưng ngày thứ hai nàng tớiVệ gia, nhịphòng liền rời nhà đi Phú Châu đón lão phu nhân, nhìn không tới sờ không được, nàng cũng liền không có nhiều lo lắng như vậy.
Mỗi ngày giờ Thìn đi tới phòng đại nãi nãi ăn điểm tâm, giờ tỵ trở vềphòng ngủ bù, buổi trưa ăn cơm trưa, giờ dậu ăn cơm chiều, còn lại thìcùng Vệ Lâm trò chuyện, đủ loại hoa cỏ, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Ngày hôm đó, Hòa Sinh ở trong phòng, Vệ Lâm cầm giỏ ô mai tới, haingười cười cười nói nói, chợt nghe được nha hoàn ngoài phòng hô to: “Cônương, đại lão gia đã trở về!”
”Cha đã trở về?” Vệ Lâm lập tức đứng lên, phấn khởi vui vẻ, vung chân liền chạy ra ngoài viện.
Hòa Sinh do dự một chút, cũng vội vàng đi theo.
Đại nãi nãi đã chờ từ sớm, mang theo nô bộc cả nhà nghênh đón ở cửa ra vào.
Nhìn một hồi, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, vững vàng dừng ở cửa Vệ gia.
Đại nãi nãi ra đón, rèm nhấc lên, Vệ Hữu Quang từ trong xe ngựa đi ra.
Vệ Hữu Quang là một nam nhân Giang Nam điển hình, mặc dù nguyên quán ở Vọng Kinh, nhưng bởi vì từ nhỏ sống ở Tô Hàng, nâng chân nhấc tay đềulà tác phong văn nhã. Hơn ba mươi tuổi, bởi vì quanh năm bôn ba bênngoài, làn da phơi nắng thô ráp, so với bạn cùng lứa tuổi trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/183618/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.