Chạy ra thật xa, Hòa Sinh mới yên tâm, giải thích với Thúy Ngọc: “Sau nàyđụng phải loại nam tử xa lạ này, không cần phải để ý tới. Chuyện ngàyhôm nay tuy không có phát sinh chuyện gì nhưng cũng nên tránh cho ngườibên ngoài biết được, cũng giảm được không ít một phiền toái.”
May mắn là đứng ở bên ngoài, không ai nhận ra nàng, bằng không bị mộtnam tử xa lạ đụng trúng người, chỉ sợ nước bọt của lời đồn đãi vô căn cứ thôi cũng có thể dìm chết nàng. Nàng là quả phụ, bảo vệ tốt bổn phậnmới là nghĩa vụ của nàng.
Thúy Ngọc gật đầu, Hòa Sinh trên danh nghĩa là biểu cô nương Vệ gia,nhưng thực tế là Nhị nãi nãi của Vệ gia. Người khác mặc dù không biết,nhưng nàng là nha hoàn, phải luôn ghi nhớ, ít gây phiền toái cho NhịNương Tử.
Hòa Sinh chạy trốn nên có hơi mệt, quay đầu lại nhìn Thúy Ngọc miệng lớn thở phì phò, thoạt nhìn so với nàng còn mệt hơn. Thả chậm bước chân,vươn tay ra nói là đỡ Thúy Ngọc, nhưng thực tế là dìu Thúy Ngọc.
Chờ đến bến tàu, hai gã sai vặt đã sớm đứng chờ, lo nghĩ bất an, vừa thấy thân ảnh Hòa Sinh, lập tức chạy tới.
Nhị Nương Tử, Lưu Bá đã xảy ra chuyện!”
Hòa Sinh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Hai người đem chân tướng kể hết ra, vừa rồi ba người bọn họ đi uốngrượu, bên cạnh chợ đêm có bày quầy bán hàng đánh bạc, đúng ngay khẩu vịcủa Lưu Bá, nhưng trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, liền thua hết sạch. Lưu Bá đổ thừa không chịu nghỉ, cùng người ta đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/183614/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.