Ánh sáng trong suốt phản chiếu lên mặt sông, sương mù tựa như một tầnglụa mỏng hoà thành một thể với màn đêm vắng lặng. Ánh sáng yếu ớt từphía xa đang dần dần tới gần, một chiếc thuyền gỗ mun đơn độc trôi trênsông.
Hòa Sinh chống cằm ngắm cảnh đêm ở hai bên bờ sông, tính toán lộ trìnhcòn lại. Từ Vọng Kinh đến Tô Hàng, đi qua Nam Châu, đi đường bộ bìnhthường phải mất nửa tháng, nay các nàng đi đường thủy, đoán chừng đi đã mười ngày.
Nha hoàn Thuý Ngọc lại bắt đầu say tàu, Hòa Sinh rót cho nàng chén trà, Thuý Ngọc đội ơn nhận lấy.
Uống trà xong, Hòa Sinh từ trong hộp hành lý lấy ra một quả cầu thơm,đưa tới cho nàng ngửi ngửi. Ngậm miếng đương quy, nửa điểm công hiệucũng không có, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy đại phu, lại nônnhiều như vậy, đoán chừng chống đỡ không bao lâu nữa thì người sẽ chịukhông nổi mất.
” Hương này tốt lắm đó, ngày thường ta mệt muốn chết luôn, cầm cái nàyngửi ngửi, tinh thần liền tốt lên rất nhiều. Ngươi cũng ngửi thử xem.”
Thuý Ngọc không dám nhận, làm nô tài ai lại dám dùng đồ vật của chủ tử.Không chịu nổi sự kiên trì của Hòa Sinh, nhận lấy đặt ở dưới chóp mũihít hà, sau đó vội vàng trả trở về.
Nàng xa lạ như vậy là phải rồi. Hòa Sinh gả cho Vệ gia mới có một tháng, Thúy Ngọc với tư cách là đại nha hoàn vừa được phân tới đây hầu hạ, còn chưa có được hưởng mấy ngày vinh quang của đại nha hoàn, đã phải theonàng xa rời quê hương đến Thịnh Hồ. Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/183613/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.