Hòa Sinh hí mắt vừa nhìn, người nhỏ trên trang sách không mảnh vải che thân, dáng vẻ trần trụi giao triền gần gũi quá mức xấu hổ.
”YAA.A.A..!” Nàng hét lên một tiếng, tay vung lên cầm sách quăng ra ngoài, vội vàng che đôi mắt mình lại.
Nhìn mấy thứ này, đôi mắt như mọc gai ấy! Phì phì phì, mắc cỡ chết người ta rồi!
Sách trực tiếp rơi xuống bên chân Thẩm Hạo. Hắn nhướng người qua giácắm nến bên cạnh, cúi người, nhặt sách lên, bình tĩnh bỏ lên trên bàn,quét mắt nhìn bao quần áo, hỏi: “cái này là ở đâu ra?”
Hòa Sinh mặt mũi đỏ hồng, mở miệng đáp: “Là Đức Phi nương nương cho!”
Nương nương vì sao cho sách như vậy? Chẳng lẽ là cho sai rồi? Tóm lại hiện tại để hắn nhìn thấy, có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch!
Nhớ tới vừa rồi còn nói với hắn muốn học sách này, ước gì có thể tìm động chui vào, một cái tát đánh chết mình mới tốt.
Thẩm Hạo đặt nến ở trên bàn, ánh sáng phút chốc chiếu sáng án thư,hình vẽ trên xuân cung đồ lộ ra càng thêm tươi sáng rõ nét, trôngrất sống động.
Hòa Sinh thở mạnh không dám thở gấp, khuôn mặt đỏ như rỉ máu, xuyênqua khe hở ngón tay liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn lạnh nhạt, vẻ mặt thảnnhiên lật sách.
Chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng nàng không học vấn không nghề nghiệp, thích xem loại sách dâm uế này, còn lấy Đức Phi ra làm cớ, trong lòng hoảnghốt, vội vàng giải thích, thuật lại tình cảnh Đức Phi đem sách cho nàng, toàn bộ miêu tả lại một lần.
Sau nửa ngày, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512039/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.