Thay đổi quần áo, Thẩm Hạo mang nàng vào cung.
Giữa ban ngày, ánh mặt trời giống như dao găm sáng loáng chiếu lêntrên người, nắng chiếu phía sau lưng nóng như thiêu đốt. Thành cung thật dài, giống như là nhìn không đến phần cuối, bị mặt trời chiếu, đầutường mới sơn hồng đặc biệt sáng rõ.
Đằng trước Chu Bồi dẫn đường, khẽ khom lưng, đầu cúi xuống đến chỗxương ngực, nửa phần cũng không có nâng lên. thỉnh thoảng có cung nhânqua đường, váy cột ngang eo mặc cùng một màu như nhau, khi thấy ngườithì thối lui đến mép góc tường bên trong, vùi cổ, thẳng đến khi bọn họđi đến góc rẽ không thấy thân ảnh, mới nhấc chân tiếp tục tiến lên.
Hoàng cung quy củ thật lớn. Người cùng gạch ngói giống như là mộtkhối, chồng chất trong hoàng thành, vừa trầm vừa khó chịu. Hòa Sinh nhét tay giấu vào trong tay áo, không dám hết nhìn đông tới nhìn tây, đôimắt không biết để ở đâu, nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào giày của hắn.
Người này đi thật vững vàng, mỗi một bước di chuyển cự ly vừa đúng,tốc độ không nhanh không chậm. Người thế hệ trước đã từng nói, người đitư thế tốt, bảo trì bình thản. Hòa Sinh nâng mắt lên, ánh mắt rơi xuốngcổ áo chỉnh tề không có có một nếp gấp của hắn.
Thẩm Hạo chần chừ một chút, quay đầu lại nhìn nàng.
—— còn không mau đuổi theo?
Hòa Sinh le le lưỡi, đi theo phía sau hắn. Nói không khẩn trương làgạt người, nàng đời này đã một lần rời hoàng thành, vẫn là lúc mười tuổi Thánh Nhân mừng con song sinh, đại xá thiên hạ lần đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512031/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.