Hòa Sinh kinh ngạc nhìn hắn, nàng giống như muốn khắc hắn vào trong mắt của mình, giống như đôi mắt nai, vui mừng và ủy khuất cùng tồn tại. Hắn đến rồi, hắn đến cứu nàng rồi!
Nàng kéo tay áo của hắn, nỗi sợ hãi căng thẳng trong nháy mắt biếnmất, phảng phất như có chỗ dựa vững chắc, ngay cả nước mắt cũng tuôn raào ạt không chút kiêng kỵ.
Hai tay của hắn khẽ dùng lực, ôm ngang nàng lên, từng bước một đi rangoài, Hòa Sinh an nhiên nằm ở trong lòng ngực của hắn, tự nhiên sinh ra một cảm giác an tâm chưa bao giờ có.
Nàng nhớ tới khi còn bé xem qua kịch đèn chiếu, anh hùng đánh đâuthắng đó, không gì cản nổi cứu được tiểu thư yểu điệu xinh đẹp, tại ngàn dặm xa xôi bên ngoài sơn hà, ngày đêm nối tiếp nhau, đạp lên bóng dángvỡ vụn của thời gian, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*).
(*) câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh
Hòa Sinh ngửa mặt lên nhìn hắn, tóc mai hắn dính bụi đất vì trèo nonlội suối, giữa lông mày còn vương lo lắng, trong mắt phản chiếu khuônmặt khóc sướt mướt —— là khuôn mặt của nàng.
Đã cách nhiều năm, nàng bỗng nhiên nhớ lại cảm xúc dâng trào lúc xemhí kịch năm ấy, đó là một loại kích động và sung sướng không cách nàonói rõ, dường như chỉ cần tựa vào bờ vai của hắn, việc khó toàn thiên hạ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nàng đột nhiên ngừng khóc, tay ôm hắn càng dùng sức, cả người dán vàotrong lòng ngực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512026/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.