Buổi tối ăn nhiều, bụng không tiêu thức ăn, vuốt bụng nằm ở trên ghếmây, trong sân lại muỗi nhiều, Thúy Ngọc phải cầm đồ xua muỗi. Vệ Lâmmới từ Tống phủ trở về, được Tống phu nhân cho đôi vòng tay, chạy vàoviện khoe với Hòa Sinh.
Hỏi tối nayvì sao không tới, Hòa Sinh ấp úng, chỉ nói thương lượng chuyện cửa hàng với Thẩm Hạo.
Vệ Lâm đã buông xuống tâm tư đối với Thẩm Hạo, nên nhắc tới hắn cũngkhông cảm thấy lúng túng.”Thẩm công tử thật tốt, chẳng những tặng cửahàng, bỏ bạc tham gia kinh doanh cửa hàng cũng chỉ cầm một phần tiềnlãi, ai, người tốt như vậy, là ta không có duyên phận, sau này cũngkhông biết là ai có phúc khí có thể gả cho hắn.”
Hòa Sinh nghĩ đến lời hắn nói ngày ấy ở Thẩm phủ, phối hợp với dáng vẻ một lòng của Vệ Lâm, lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Dứt khoát ban đêm thấy không rõ lắm, Vệ Lâm hỏi: “Nói như thế nào nhỉ? Chạng vạng tối Mạt tử hồi phủ thay ta lấy đồ, nói là nửa đường thấyThẩm công tử đưa ngươi trở về, tại sao không đi nhà hắn ăn tối?”
Hòa Sinh mấp máy miệng, nghĩ thầm Vệ Lâm cô nương này trái tim thựclớn, cô nam quả nữ, tránh hiềm nghi còn không kịp, sao dám chạy tới nhàhắn ăn tối?
”Chuyện kinh thương, ta không phải người trong nghề, hàng hóa hắnquản, ta liền chiếm khu vực, tất nhiên là hắn định đoạt. Chúng ta khôngthân cận, đi quý phủ hắn ăn làm chi, vô duyên vô cớ sẽ khiến người khácnói ra nói vào. Sau này chớ nói loại lời này, tránh để người bên ngoàihiểu lầm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512020/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.