“Xin chào, em tên gì?”
“…”
Từ Lâm đưa tay phải ra, muốn bắt tay cô bé hột mít trước mặt. Con bé thấy người lạ thì bất ngờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu, hai trong mắt đen to tròn khẽ chớp chớp mấy cái. Rồi nó dụi mắt, xong lại cuối xuống tiếp tục một mình chơi đồ chơi, phớt lờ đi cậu bé trước mặt.
Từ Lâm lại gần ôm hai má cô bé kéo lên.
“Này! Em chưa biết nói hả?”
“Oa oa…”-bé con bị kéo má bất ngờ nên đã gạt phăng tay cậu ra, mếu máo ôm đồ chơi chạy đi mất. Bóng lưng bé nhỏ thoắt cái đã khuất mất sau bụi cây.
“Này…!”- Từ Lâm hốt hoảng muốn chạy theo dỗ cô bé đó nhưng lại bị một sơ bảo mẫu giữ tay lại.
“Từ Lâm, sao con còn ở đây, không phải lúc nãy xe đưa đón đã đưa con về dinh thự rồi sao?”
Lúc này, Từ Lâm bị nói trúng tim đen. Cậu buồn bã cúi mặt xuống đất, lí nhí đáp lời.
“Cho con ở đây mấy ngày đi, con…con…”- Từ Lâm nói không rõ chữ nữa, gương mặt bé nhỏ bắt đầu nhăn lại, cậu cắn chặt răng ngăn không cho bản thân khóc. Sơ chợt hiểu ra chuyện về gia đình cậu bé.
“Không sao mà, Từ Lâm ngoan, sơ cho con ở lại với sơ mà.”
Vị sơ bảo mẫu thấy vậy không chất vấn nữa, bằng một sự dịu dàng, cô ôm cậu vào lòng. Từ Lâm lúc này mới bình tĩnh hơn tín. Cậu sụt sùi:
“Lúc nãy con lỡ làm em kia khóc, sơ ơi con phải làm sao?”
Từ Lâm trỏ tay về hướng góc vườn, nơi bóng dáng bé nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477105/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.