Căn nhà nơi cuối góc phố tuy không giàu có, nhưng sự đơn sơ đó lại khiến nhiều người phải ganh tị. Tiếng trẻ con cười nói, tiếng người lớn tâm tình, tiếng một gia đình hạnh phúc quay quần bên nhau.
“Thế Minh, bưng ra cẩn thận nhé con.”
Thế Minh đón lấy từ mẹ đĩa cá chiên thơm phức. Cậu bé cẩn thận đi ra đặt lên bàn ăn. Bố đã dọn đũa bới cơm xong. Còn mẹ thì theo ngay sau Thế Minh, bưng ra một tô canh nóng hổi nghi ngút khói.
“Canh chua hả mẹ? Nhật An thích canh chua!”
Nhật An ngồi trêи ghế ăn dậm, quơ tay múa chân, điệu bộ vô cùng,phấn khích. Ba Gia Mẫn cười khà khà, kéo ghế giúp mẹ.
“Chúc cả nhà ăn ngon miệng!”
“Con thích cá mẹ chiên, ba chiên cá dở lắm, mẹ đừng để ba vô bếp nha”
“Haha, anh nghe Thế Minh nói rồi chứ!”
“Cái thằng này!”
Bữa cơm gia đình tuy đơn giản nhưng đầy ấp tiếng cười. Cả nhà họ nói với nhau biết bao nhiêu chuyện trêи trời dưới đất. Sau bữa ăn thì cả nhà cùng xúm lại dọn dẹp. Một ngày bình yên cứ thế trôi qua.
Hôm nay An Nhiên nấu ăn nên Gia Mẫn sẽ là người đảm nhận vai trò rửa chén, để An Nhiên chơi cùng các con. Đang rửa chén nửa chừng thì Gia Mẫn nghe tiếng chuông cửa, anh liền nhanh chóng rửa tay để ra đó xem là ai.
“Vợ à, để anh mở cửa cho. Em ở đó với tụi nhỏ đi!”-Gia Mẫn có chút không yên tâm nên đã chạy nhanh ra giành mở cửa. Giờ đã tối, còn ai muốn tìm gia đình họ chứ.
“Ai…đó?”
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477104/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.