"Trịnh Văn, những điều ông làm với tôi, có chết tôi cũng sẽ không tha cho ông!"
Trịnh Văn nhướn mày nhìn Nhật An, hắn bật cười lớn, vỗ tay tán thưởng. Lão ta đem đến cho người khác cảm giác ghê tởm.
"Khẩu khí tốt lắm, nhưng mà ta nghĩ là người không làm được như vậy đâu! Con trai ta hai mươi mấy năm nay còn chẳng làm được mà! Giờ chắc đang lạc trong bẫy mê cung của ta rồi, không cứu ngươi được đâu!"
Hắn nâng cốc rượu vang đỏ lên thấm môi, vẫn cười khinh khỉnh
"Không chừng đã mắc bẫy chết rồi cũng nên!"
Nhật An vừa nghe hắn nhắc đến hai chữ con trai, lòng cô liền trĩu nặng. Từ Lâm, không biết lúc này anh đang ở đâu, đột nhập nơi đây chẳng khác nào đi vào mê cung tử thần. Thế Minh tuy là lính, nhưng không chắc anh cùng Từ Lâm có thể thuận lợi thoát ra. A, tim cô như thắt lại. Tay chân bắt đầu lạnh ngắc, lòng cồn cào không biết bây giờ bọn họ ra sao. Cô không tin rằng họ sẽ dễ dàng bỏ cuộc trong cái "mê cung" quái đản của hắn.
Trông thấy nét lo âu của Nhật An, hắn phân bua:
"Đừng lo, cơn đau sẽ qua nhanh thôi, ta sẽ vô cùng biết ơn ngươi đấy Nhật An à!"
Trịnh Văn kê sát mặt vào cô, ánh mắt đầy chiêu trò, kỳ hoặc.
"Ông điên rồi!"- Nhật An cay nghiên, muốm thoát ra để xé xác hắn thành trăm mảnh. Mọi sự giận dữ như tích tụ lại thành giọt nước tràn ly. Nhật An hấc đầu về trước, va mạnh vào đầu hắn.
"A, khá lắm!" - Trịnh Văn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477091/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.