Cái hôm trời mưa định mệnh đó, cả bầu trời bao trùm một màu tối đen. Sấm thi nhau đánh toát cả góc trời.
Trịnh Văn chứng kiến mọi thứ, hắn không kiềm được lòng nữa mà buông ra những lời cay độc nhất đối với đứa con trai của mình.
"Mày nên đi chết thay cho con bé!"
Câu nói dường như đã vạch ra ranh giới rõ ràng của 3 người họ.
Khi đó Từ Lâm hiểu ra rằng, đối với ông ta, cậu chỉ là thứ được sinh ra vì trách nhiệm thừa kế của gia tộc, không hơn không kém. Còn với Từ Linh, dường như ông ta đã đặt lên cô một niềm hy vọng không nhỏ.
Thứ tình cảm đó là gì? Từ Lâm có thể cảm nhận rõ ràng mối liên kết mà Trịnh Văn muốn tạo ra giữa hắn và Từ Linh. Cậu năm lần bảy lượt đều nhắc nhở cô phải cẩn thận trước hắn.
Nhưng giờ mọi thứ đã khác, Từ Linh đã không còn. Trịnh Văn lui về ở ẩn bặt vô âm tính.
Mọi thứ tình cảm bức bối trong quá khứ được thời gian làm cho nguôi ngoai, giờ chỉ còn lại trong những ô ký ức còn sót lại.
..........................
"Lâm, hình như người kia là ông cha của cậu đúng không?"
Hải Triều tay cầm một miếng cookie hạnh nhân lên bỏ vào miệng, khẽ húc vào vai Trịnh Từ Lâm.
Từ Lâm không cần bạn mình nhắc, từ lúc vào hắn đã nhận ra sự hiện diện của ông ta. Người đàn ông đó luôn phát ra thứ khí chất khiến người khác phải chú ý. Đó cũng chính là điều Từ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung-2-nuoc-mat/1998658/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.