Thời gian đã trôi qua gần một tháng. Tuy là việc vật lý trị liệu vẫn chưa được tiếp tục trở lại, nhưng thái độ của hắn với cô đã hòa nhã, thân thiện hơn trước. Có lần Linh thử hỏi về chuyện đó, cứ tưởng hắn sẽ lại nổi đóa một trận. Nhưng không, Trịnh Văn rất bình tĩnh, chỉ đơn giản nói không muốn cô lao lực quá mức, hắn đang liên hệ nhiều bác sĩ khác để tìm ra phương pháp trị liệu tốt nhất cho cô. Nghe xong Linh thấy có lý, nên cũng không bận tâm nữa.
Tiếp xúc lâu, Linh dần nhận ra ông chú đó cũng không phải khó tính gì lắm. Chỉ là tuổi tác cả hai cách biệt khá lớn, dẫn đến lối suy nghĩ và hành xử cũng khác nhau. Linh không biết chắc số tuổi của hắn, nhưng nhìn phong thái, tác phong cẩn trọng kia thì chắc chắn chú Văn cũng phải thuộc hàng cha chú.
Thôi thì người lớn suy tính lúc nào cũng sẽ thấu đáo hơn, Linh đành nghe lời hắn, ngày ngày trong phòng dưỡng sức.
Rất nhanh Linh đã thuần thục điều khiển xe lăn nên việc di chuyển cũng đã chủ động hơn trước rất nhiều. Có thể tự mình làm việc này việc kia khiến cô cảm thấy thoải mái hơn khi sống ở đây.
Sáng sớm, từ trên giường, Linh sẽ tự chui lên xe lăn đi vào phòng tắm. Tại đây, mọi vật dụng đều được đặt sẵn để cô thuận tiện súc miệng đánh răng, thay vào quần áo mới. Xong xuôi hết, Linh lại đến bên cửa sổ phòng mà ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Đây có lẽ là khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung-2-nuoc-mat/1998630/chuong-26.html