Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, bên tai tôi chỉ có tiếng thở của bản thân, tiếng thở nặng nề, gấp gáp, chấn động.
Màn hình không phát một tiếng động. Đầu đạn hạt nhân như vô số xúc tu (*) trắng dài, vươn về phía Mục Huyền. Những viên đạn đầu tiên đã bay tới vòng ngoài đội chiến hạm của Mục Huyền, một trận tàn sát có tính hủy diệt sắp diễn ra.
(*) Xúc tu: Cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp như bạch tuộc, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi.
“Bùm...”
Toàn thân tôi run rẩy.
Nhưng hóa ra không phải là tiếng nổ, mà là tiếng gần như tiếng tán tụng của Khải Á ở bên cạnh. Hắn đang nhếch miệng cười, mắt nhìn chăm chú màn hình chờ đợi.
Đúng lúc này, vô số vệt sáng màu bạc đột nhiên lóe lên, chiếm lĩnh cả màn hình. Nhiều tia sáng kết thành một mảng, vũ trụ phảng phất được nhuộm màu xám bạc. Màn hình chỉ còn lại ánh sáng bạc, khiến tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
Lẽ nào đầu đạn hạt nhân đã phát nổ?
Sau đó, mọi vệt sáng đột nhiên biến mất, như bị vũ trụ ở đằng sau nuốt chửng vào đêm đen, không lưu lại một chút dấu vết, phảng phất cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Sau khi ánh sáng bạc biến mất, tôi mở to mắt quan sát vị trí hạm đội của Mục Huyền. Chỗ đó trống không, không có bất cứ thứ gì, không thấy bóng dáng dù chỉ là một chiến hạm. Thậm chí đến mảnh vỡ phi thuyền cũng không có.
Mưa đạn hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu/786807/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.