Cũng may nàng thật sự chỉ là muốn đến đây để ngó nghiêng, mở rộng hiểu biết mà thôi.
Mặc dù nàng thừa hưởng kí ức của cố chủ, nhưng cố chủ ngày thường đều ru rú trong nhà, chả mấy khi bước chân ra khỏi phủ nên hiểu biết rất hạn chế...
Sách vở ở thời đại này cũng không phổ biến, không dễ gì mà tìm được quyển sách thì chữ được sử dụng để viết lại là chữ phồn thể... khiến nàng đọc vài trang thôi mà đầu óc đã quay cuồng rồi...
Đọc sách cũng không bằng thực tiễn, nàng cần phải tư mình tìm hiểu...
- Tiểu huynh đệ thật là ham học, nào đến uống chén trà...!
Tây Môn Thiết búng ngón tay, li trà bay thẳng đến bên tay Cố Mạn Phi.
Cố Mạn Phi giơ tay đỡ lấy, li trà xoay vòng vòng trong lòng bàn tay nàng:
- Đa tạ Vương gia y trà!
Một ngụm uống cạn...
Ánh mắt Tây Môn Thiết thoáng chút bất ngờ, vừa nãy khi búng chén trà ra hắn đã âm thầm vận dụng ba phần ninh lực, nếu như không có ninh lực tương ứng thì cơ bản sẽ không thể đỡ được li trà đó. Vậy mà tiểu tử đen đúa quê mùa này lại có thể đỡ lấy một cách nhẹ nhàng như vậy?
Mà kì lạ hơn là Tây Môn Thiết không nhìn ra tiểu tử đó dùng loại ninh lực gì để đỡ li trà đó....
Tây Môn Thiết vốn không phải người nhiều chuyện, càng không phải người thấy việc bất bình mà ra tay giúp đỡ.
Sở dĩ hắn chấp nhận dẫn theo tiểu tử này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960121/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.