Cố Mạn Phi đứng bên cửa sổ,tiện tay cầm lấy một quả nhỏ màu đỏ được bày trên bàn lên:
- Loại quả này thật sự rất ngon, ngọt...chúng ta cứ thưởng thức là được, đâu cần phải tìm hiểu lai lịch, nguồn gốc của nó? Bát vương gia, người có thấy vậy không?
Có chút bất ngờ, Cố Mạn Phi nói vậy là muốn ám chỉ không muốn bị người khác hỏi về thân phận, xuất thân của mình... Trong giới giang hồ những người muốn ẩn danh như vậy nhiều vô kể...
Bát Vương gia nhìn Cố Mạn Phi, nàng đứng đó, thân hình thấp bé như một đứa trẻ, dung mạo cũng hết sức bình thường, nhưng khí chất thong dong, điềm đạm như một người dày dạn kinh nghiệm lăn lộn trốn giang hồ.... Cả con người giống như thanh gươm báu ẩn mình trong chiếc vỏ kiếm xấu xí... nhìn thì bình thường nhưng tự thân nó toát ra sự sắc lạnh khiến người khác không thể khinh mạn.
Tây Môn Thiết nở nụ cười:
- Tiểu huynh đệ nói rất đúng! Là Thiết mỗ đường đột rồi. Nhưng Thiết mỗ thật sự muốn kết giao một bằng hữu như tiểu huynh đệ đây. Không biết Thiết mỗ có được vinh hạnh đó không?
Cố Mạn Phi cầm li trà trên tay, từ chối rất thẳng thắn:
- Không được!
- A...?
Tây Môn Thiết ngây người ra...
Bị cự tuyệt rồi! Hắn lại có thể bị cự tuyệt vậy sao?
Bát vương gia thoạt nhìn thì nghĩ là người có vẻ rất thân thiện, dễ gần nhưng thực chất hắn không cho phép người khác tiếp cận hắn và cũng không dễ kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960118/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.