Trừ cái thân phận chính thất phu nhân này ra thì bản thân bà ta cũng đâu còn lại gì?
Cái tên Mộ Dung Khánh Lam là một cái tên bị cấm nhắc đến trong tướng phủ, trước giờ không ai dám nhắc tới, không ngờ hôm nay Lãnh Hương Ngọc lại dám gọi thành tiếng...
Thị nữ tâm phúc của bà ta, tên Lan Hồng nhịn không nổi mà lên tiếng:
- Phu nhân, sao phải tự hạ thấp thân phận mà đi so sánh với loại nữ nhân đó chứ? Mộ Dung Khánh Lam trong lòng lão gia giờ còn chả bằng một cái móng tay của phu nhân ý chứ!
Lãnh Hương Ngọc nở nụ cười lạnh lùng:
- Ngươi thì biết gì? Địa vị của ả ta trong lòng Cố Tạ Thiên không hề bình thường chút nào! Ngươi có thấy những ý nương mà ông ta nạp vào phủ những năm qua không? Ai ai cũng có chút hình bóng của ả năm xưa! Có người là ánh mắt, có người là đôi môi, buồn cười hơn nữa là có cái tên hơi hơi giống... cũng được ông ta coi như bảo bối mà rước về! Châu ý nương chỉ là có đôi mắt và cặp má lúm đồng tiền hơi giống thôi cũng đủ khiến ông ta độc sủng suốt hai năm trời!
Mộ Dung Lam Khánh qua đời đã gần 10 năm, kẻ hầu người hạ trong tướng phủ cũng đã đổi dăm bảy lần, không còn ai biết rõ chuyện năm xưa, thậm chí còn không ai nhớ rõ về dung mạo của Mộ Dung Khánh Lam nữa.
Lan Hồng tuy là tâm phúc của Lãnh Hương Ngọc, nhưng cũng mới chỉ đến Tướng phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960043/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.