Tiểu viên này chính là nơi năm đó "giam giữ " Mộ Dung Khánh Lam... sau này,khi Mộ Dung Khánh Lam nhảy xuống vực sâu thì tiểu viên bị niêm phong lại, không ai được phép bén mảng tới đây.
Tất nhiên là bản thân Cố Tạ Thiên cũng không từng ghé lại.
Ông ta thậm chí còn tránh nơi này, vì sợ tức cảnh sinh tình.
Cái tên Mộ Dung Khánh Lam đã trở thành vết thương sâu đậm trong lòng ông, ông không cho phép ai được đưa tay chạm tới.
Đêm nay thật không hiểu trúng tà gì mà tự nhiên ông ta muốn đến đây....
Vốn chỉ định đứng giây lát rồi rời đi, nhưng quỷ sử thần sai thế nào mà ông ta lại cứ thể bước thẳng vào trong...nhìn thấy những món đồ mà Mộ Dung Khánh Lam từng dùng qua, trong lòng khó chịu tựa như vạn mũi kim châm vào, nhất thời chẳng muốn cất bước rời đi.
- A Khánh, bao năm qua ta vẫn đang cố gắng tìm tung tích của Thiên Hứa, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy chút tin tức gì cả....đứa trẻ ấy, chỉ sợ rằng... đứa con trai thông minh là vậy...
Cổ họng ông ta như bị bóp nghẹt lại, không thể nói tiếp...
Dừng lại một lúc rồi mới lại tiếp tục lẩm bẩm:
- A Khánh,may là chúng ta vẫn còn cô con gái... những năm qua ta nợ đứa trẻ ấy thật sự quá nhiều, nhưng giờ cũng chưa muộn, từ nay về sau ta sẽ đối xử thật tốt với con bé, bù đắp cho con bé....tính cách con bé, thật ra rất là giống nàng. Đáng tiếc là...nàng không thể tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960041/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.