Phát hiện ra Cố Tích Cửu đã tỉnh lại, con ngao lớn vội vàng mở miệng: "Chủ nhân, đã xong chưa? Ta đã no căng muốn chết, ăn không vào được nữa ——"
Trên trán Cố Tích Cửu nổi lên gân xanh, thân hình Tư Thẩm chợt lóe, vùng thoát khỏi mấy con hung thú đuổi theo không bỏ, nhảy vào trong trận: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh."
Mấy con hung thú bị mất mục tiêu, chúng lại không quen biết trận pháp, tất nhiên bắt đầu đấu đá lung tung bên trong trận pháp. Kết quả cũng giống như con báo, bị cuồng phong cuốn ra khỏi trận, chạy thẳng biến mất.
Cố Tích Cửu nhìn nhìn con ngao lớn mở to lớp vỏ không khép lại được, lại nhìn nhìn Tư Thẩm: "Tư Thẩm công tử, không phải người nên giải thích một chút?"
Tư Thẩm nhướng mày: "Giải thích cái gì?"
"Những con hung thú đó rõ ràng không xông vào trận, vì sao ngươi muốn dẫn chúng tới chỗ cửa trận?" Nếu như không có con ngao lớn chắn ở lối vào, trận này sớm đã bị hung thú công phá!
"Tiểu sủng vật mới của ngươi đói bụng, ta cho nó ăn một chút." Tư Thẩm thong thả ung dung trả lời.
Con ngao: "......" Oan uổng nó quá!
Nó chẳng qua trong lúc tán gẫu với Tư Thẩm, vô ý nói một câu, nó cảm thấy nhàm chán đến nỗi đói cả bụng, kết quả Tư Thẩm liền an bài nó ở chỗ cửa trận, sau đó đi ra ngoài đưa tới một đống hung thú để nó ăn......
Con ngao cố gắng di chuyển tới trước mặt Cố Tích Cửu: "Chủ nhân, ta muốn tiêu hóa một chút rồi đi tiếp."
Cố Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713686/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.