"Tuyệt đối sẽ không! Nếu ta đã bái ngươi là chủ, tất nhiên sẽ trung thành với ngươi." Con ngao lớn đưa ra lời thề son sắt.
Cố Tích Cửu rõ ràng không dễ bị lừa: "Nói miệng không bằng chứng."
Mũi kiếm của nàng nhẹ nhàng cắt xuống vỏ ngao: "Ngươi giảo hoạt như thế, ta không thể không đề phòng. Ta cảm thấy vẫn nên hầm ngươi thành canh sẽ có lợi hơn."
"Ta có thể lập khế ước máu với ngươi!" Con ngao nóng nảy, không thể không nói ra đòn sát thủ.
Cố Tích Cửu vẫn biết khế ước máu, linh thú lấy máu trong tim để lập khế ước nhận chủ, trói buộc mạng của mình với mạng chủ nhân.
Nếu chủ nhân chết thì linh thú cũng chết, nếu chủ nhân bị thương thì linh thú cũng bị thương. Nhưng nếu linh thú bị thương hoặc chết, chủ nhân chỉ có thể cảm ứng mà thôi......
Khế ước máu đối với linh thú mà nói là cực kỳ không công bằng, quả thực chính là nhục nước mất chủ quyền! Vì thế nếu linh thú không đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không lập khế ước này với người......
Đương nhiên, sinh mệnh linh thú đa số đều rất dài, có thể sống mấy ngàn năm. Trong khi sinh mệnh người thường rất ngắn ngủi, có khi chưa đầy trăm năm.
Dưới tình huống như vậy, nếu khế ước máu vẫn luôn tồn tại, đối với linh thú mà nói quả là quá bất lợi.
Vì thế vẫn có một quy tắc tương đối nhân đạo. Nếu như chủ nhân của linh thú tử vong, chỉ cần trước lúc chủ nhân sắp chết, đồng ý giải trừ khế ước với linh thú, khế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713679/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.