Việc chỉnh xương tất nhiên sẽ gây ra đau đớn tột cùng, nàng toát đầy mồ hôi nhưng vẫn đùa với hắn: "Long huấn luyện viên, nếu như đang ở thời cổ đại, anh nhìn em như vậy, em sẽ phải lấy thân báo đáp, anh cũng phải cưới em."
Long Tích chỉ nói: "May mắn lúc này không phải đang ở thời cổ đại, em cũng không cần lấy thân báo đáp."
Cố Tích Cửu thầm thì: "...... Em ước gì đây là thời cổ đại......" Giọng nói của nàng rất nhẹ, Long Tích căn bản không nghe rõ nàng vừa nói gì: "Em đang lẩm bẩm gì thế?"
"A, không...... có gì."
Trong phòng trà nhất thời có chút yên tĩnh.
Cố Tích Cửu phá vỡ sự yên tĩnh này: "Long huấn luyện viên, phương pháp lần này của anh rất khác, dạy cho em được không?"
"Không cần, em không cần học cái này."
"Vì sao? Sau này nếu em lại bị chấn thương tương tự thế này, em có thể tự chữa cho mình." Cố Tích Cửu không hiểu, nói đùa với hắn: "Không phải anh muốn giữ riêng cho mình đấy chứ?"
"Em sẽ không gặp bất kỳ chấn thương tương tự nào nữa, vì thế không cần phải học."
"Điều này rất khó nói, sau này em vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ."
"Sẽ không. Tích Cửu, chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng thương là được." Long Tích giúp nàng xử lý xong chấn thương xong, cầm lấy áo khoác bên cạnh: "Đi, anh đưa em về. Trong vòng một tháng không được đi đâu, dưỡng thương cho tốt." Hắn đỡ nàng lên chuẩn bị rời đi.
"Hả, một tháng? Cấp trên sẽ cho phép em nghỉ dài ngày như vậy?" Cố Tích Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713640/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.