Sao lại không chắc chắn? Nàng đã chạm vào đó!
"Chắc chắn, ta đã tự mình kiểm tra."
"Kiểm tra cái gì?"
Cố Tích Cửu: "......" Sao nàng cảm thấy đề tài này có chút quỷ dị, muốn đi lệch hướng?
"Kết cấu của nó, cảm thấy......" Cố Tích Cửu cũng không dấu diếm.
"Ngươi chắc chắn nó là ngọc? Không phải là người thật?"
Cố Tích Cửu ngẩn người, gật đầu: "Chắc chắn! " Rất dễ để phân biệt chạm ngọc và người thật.
"Ha ha......" Người nọ lạnh lùng phát ra một tiếng cười, quanh thân bỗng nhiên có ánh sáng bảy màu nổi lên, rực rỡ loá mắt.
Cố Tích Cửu hoảng sợ, sau đó nàng trơ mắt nhìn người nọ hóa thân thành tượng ngọc ——
Sắc mặt Cố Tích Cửu biến đổi, bỗng nhiên lui về phía sau một bước, một chân không biết vướng phải cái gì đó, lảo đảo một cái!
Ánh sáng trắng loá cả mắt, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đến khi mở to mắt lần nữa, nàng phát hiện ra mình vẫn đang ở trong khuê phòng.
Thánh tôn, tượng ngọc, sơn động cái gì, tất cả đều không thấy bóng dáng.
Thì ra chỉ là một giấc mộng!
Không ngờ ở trong mộng nàng lại mơ thấy tượng ngọc hồi sinh! Đầu tiên là hóa thân thánh tôn và sau đó lại biến thành tượng ngọc......
Nàng ngồi dậy, trái tim vẫn không ngừng đập nhanh.
Nàng xoa xoa ấn đường, một ý tưởng nổi lên trong đầu: Chẳng lẽ tượng ngọc ngày đó nàng sờ kia là người thật? Là thánh tôn?
Không phải chứ?! Tượng ngọc sao có thể là người thật được?!
Lúc ấy rõ ràng nàng đã nghiệm chứng qua, mỗi phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713563/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.