Đế Phất Y duỗi chân lười biếng nói một câu: "Nếu hát hay có thể để nàng uống một chén."
"Hát hay ta muốn uống hai chén!"
Đế Phất Y nhướng mày: "Không ai có thể mặc cả với bổn tọa."
"Ba chén!" Cố Tích Cửu duỗi ba ngón tay.
Đế Phất Y: "......"
Tiểu nha đầu này học hắn rất nhanh!
Hắn cười: "Được thôi, bảo bối, đều theo ý nàng. Nhưng nhất định phải hát hay, nếu hát không hay sẽ bị phạt!"
"Phạt cái gì?" Cố Tích Cửu theo bản năng hỏi một câu.
"Phạt...... Ồ, tiểu nha đầu nàng không thể lăn lộn, bổn tọa sẽ phạt nhẹ, không tới nỗi mất cái mạng nhỏ......" Đế Phất Y dường như có chút khó xử. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lấy ra một chiếc bình thủy tinh màu xanh nhạt, trong bình có chất lỏng nhẹ nhàng lay động: "Phạt bằng cái này đi. Hát không hay thì uống một chén Vong Xuyên Vô Thương."
Vong Xuyên Vô Thương?
Cố Tích Cửu nhìn chiếc bình kia, không cần phải hỏi, đó là một cái tên do Tả thiên sư đại nhân vừa ngẫu nhiên nghĩ ra.
"Vong Xuyên Vô Thương này có độc?"
"Không có. Bổn tọa đường đường là Tả thiên sư, sao có thể hạ độc một vị cô nương mảnh mai như nàng được chứ? Như vậy quá vô vị!" Đế Phất Y nghiêm túc nói.
"Vậy đó là gì?"
"Chờ khi nhận phạt nàng sẽ biết, hát xong đã."
Người khác hát rong là để kiếm tiền, nàng hát rong là để kiếm rượu uống. Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình cũng có chút kỳ lạ, nhưng nàng cảm thấy buồn bực trong lòng, mượn ca hát để vơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713501/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.